Cổ Tử Yên cũng không giữ được nụ cười trên mặt nữa, cô ta cúi đầu xuống, nước mắt không ngừng rơi.
Phó Kình Hiên hơi cau mày, tỏ vẻ bất mãn với hành động của bà nội: “Tử Yên cũng là có lòng tốt, một lòng nghĩ đến sức khỏe của bà nội, cô ấy là người mà cháu của bà thích, bà có giận cháu thì cứ trút giận vào cháu là được.”
Sắc mặt bà cụ hờ hững, không đáp lại.
Phó Kình Hiên nắm tay Cổ Tử Yên, đứng lên, nói với bà cụ: “Cũng đã muộn rồi, bà nội nghỉ ngơi cho khỏe, bọn cháu không quấy rầy nữa” Hai người ở lại đây chưa được mười phút đã đi.
Má Phùng đi đến bên cạnh bà cụ, thở dài: “Bà chủ, bà cần gì phải vì người ngoài mà giận cậu chủ chứ?
Bà cụ vuốt ve vòng phỉ thúy trên cổ tay: “Con nhóc nhà họ Cố cũng không phải là người đơn giản, Kình Hiên còn có thể vì nó mà cãi lại tôi cơ đấy”
Má Phùng nhét chắn giúp bà cụ: “Sao có thể chứ, cậu chủ kính trọng bà nhất mà” Bà cụ cười không đáp.
Ngoài mấy nhân vật cấp nguyên lão của hội đồng quản trị công ty Thiên Thành, không ai biết Bạch Dương đã trở thành cổ đông lớn nhất, cô có quyền quyết định, quyết đoán ký hợp đồng với Trình Minh Viễn.
Trình Minh Viễn là một con hắc mã trong thương nghiệp, dù bây giờ không có thành tựu như Phó Kình Hiên, nhưng cũng không hề thua kém, tiền đồ vô hạn.
Bên cạnh có sự giúp đỡ của Lương Triết và Lục Khởi, tất cả đều phát triển theo hướng tốt.
Nhưng chuyện Lục Khởi đoán trước cuối cùng vẫn xảy ra.
Trên hotsearch đều là hình ảnh chiếc Audi màu lam tông vào Cổ Tử Yên, bình luận bên dưới là những câu mắng Bạch Dương nham hiểm độc ác.
Cố Tử Yên trở thành người bị hại đáng thương trong miệng bọn họ, còn Phó Kình Hiên trở thành người bị vợ trước là Bạch Dương đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Hướng gió nhanh chóng thay đổi, sau đó, cảnh sát sẽ nhanh chóng tìm đến thôi.
Người của hội đồng quản trị Thiên Thịnh nhanh chóng gọi điện thoại cho Bạch Dương, nói chuyện này đem lại ảnh hưởng rất lớn, nếu không nhanh chóng xử lý, có thể sẽ liên lụy đến công ty.
Lục Khởi giễu cợt: “Một đám cáo già, chuyện cục