“Hai mươi hai tuổi là đàn ông rồi, không còn nhỏ nữa.” Lục Khởi lại cười xấu xa: “Lương Triết cậu nói đi, có phải cậu còn là xử nam không?”
Dù Lương Triết có dịu dàng hơn nữa thì cũng bị Lục Khởi hỏi cho lúng túng, ho khan một tiếng: “Đúng…”
“Có phải cậu có ý đồ với Tiểu Dương không?”
“…”
Bạch Dương thấy Lục Khởi càng nói càng quá đáng, không có ý định ngậm miệng, nhìn thấy sô cô la để trong hộp kê tay ở hàng giữa bèn lập tức xé túi, nhét một viên vào miệng Lục Khởi.
Lục Khởi ăn một viên sô cô la lớn bị mắc nghẹn, suýt chút bị nghẹn chết.
“Anh ấy là như thế đấy, nói chuyện không có điểm dừng.” Bạch Dương nói với Lương Triết: “Cậu đừng quan tâm đến những lời đó.”
Lương Triết vâng một tiếng, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm Bạch Dương.
Do dự một lát, cậu ta định nói gì đó với Bạch Dương thì điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.
Cậu ta lấy điện thoại ra xem, sắc mặt hơi thay đổi, di chuyển sát lại cửa sổ xe, nhỏ giọng nói: “Chuyện gì?”
Sau khi gọi điện thoại xong, Lương Triết nói với Lục Khởi: “Tôi có chuyện phải xử lý, anh cho tôi xuống ở giao lộ trước mặt là được.”
“Điện thoại của người quản lý à?” Bạch Dương hỏi: “Hay là để Lục Khởi đưa cậu tới đó.”
Lương Triết cười nhẹ, dịu dàng đáp: “Không sao, xe bảo mẫu đang trên đường tới, em muốn để Lục Khởi đưa chị về sớm một chút, nghỉ ngơi cho khỏe.”
Thấy cậu ta nói thế, Bạch Dương cũng không ép, gật đầu một cái.
Lương Triết nhanh chóng xuống xe.
Lúc xe chạy đi một lần nữa, Bạch Dương hơi thò đầu ra, thấy Lương Triết dáng người cao ngất đứng ven đường, đường nét khuôn mặt rõ ràng… Cô nhìn một lát, người trong mắt tựa như biến thành Phó Kình Hiên tám năm trước.
“Cục cưng, đừng nhìn cậu ta, nhìn anh có được không?” Lục Khởi cố gắng kéo tầm nhìn của Bạch Dương từ ngoài cửa sổ trở về: “Anh đẹp