Cố Tử Yên không hề khóc nhưng hàm răng cắn chặt lên môi dưới: “Con cũng không biết, con gọi điện thoại hỏi các chú bác trong tập đoàn xem xem có cách nào để bảo lãnh ba ra không.”
“Vậy con mau gọi đi.” Bà Cố giục.
Bà ta chỉ là một người vợ chuyên tâm cho việc gia đình, trước giờ đều dựa vào Cố Việt Bân mà sống.
Giờ Cố Việt Bân bị bắt, bà ta cảm thấy trời đã sập.
Cố Tử Yên lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho một cổ đông có mối quan hệ khá thân thiết với nhà họ Cố.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
Nhưng mấy phút sau, Cố Tử Yên lấy điện thoại xuống với một sắc mặt khó coi.
Bà Cố thấy thế thì trong lòng có linh tính chẳng lành, nhưng vẫn rất mong chờ mà hỏi: “Sao rồi?”
Cố Tử Yên lắc đầu: “Bác Lâm nói, bằng chứng mà ba cho người phá hủy viện bảo tàng do ban ngành liên quan xây dựng là thật, không thể bảo lãnh được.”
Sắc mặt bà Cố tái nhợt, có cảm giác cả thế giới đều đang quay cuồng.
Bà ta ôm ngực khóc càng to hơn: “Sao lại thế này vậy… Tại sao ba con lại muốn đi phá viện bảo tàng chứ?”
Cố Tử Yên không nói, cúi đầu giấu kín gương mặt biến dạng.
Cô ta không hiểu nổi, rõ ràng là ba cho người phá hủy nhà xưởng của Bạch Dương, nhưng sao cuối cùng lại thành phá hủy viện bảo tàng quốc gia chứ?
Trong chuyện này rốt cuộc là sao?
“Tử Yên, con đi tìm Kình Hiên đi.” Bà Cố đột nhiên nghĩ ra một cách mà cầm lấy tay Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên nhìn bà ta: “Tìm Kình Hiên ạ?”
“Không sai, nếu không thể bảo lãnh ba con thì chỉ còn cách là để chính phủ tự thả người, chẳng phải Kình Hiên và Trình Minh Viễn là bạn thân đó sao? Để Kình Hiên đi nói với Trình Minh Viễn là thả ba con ra.” Bà