Vu Y Cơ nghẹn họng, sau đó gượng cười: “Mẹ, coi mẹ nói kìa, con nào dám có ý kiến gì, nhưng cô ta là một người ngoài, mẹ bảo cô ta qua đây cũng không tốt lắm?”
Bà cụ hừ lạnh: “Ai nói Dương Dương là người ngoài, dù con bé bị một vài người chen chân vào nên ly hôn với Kình Hiên, con bé vẫn là cháu gái của bà già này.
”
“Bà nội…” Bạch Dương cảm động nhìn bà cụ.
Cố Tử Yên ở một bên cúi đầu, giấu đi vẻ vặn vẹo trên mặt.
Đừng tưởng rằng cô ta nghe không hiểu, một vài người trong miệng bà cụ là chỉ cô ta.
“Được được được, là cháu gái của bà, là cháu gái của bà được chưa.
” Cố Tử Yên cười xòa, nhưng lại thầm trừng Bạch Dương một cái.
Thật không biết bà cụ thích gì ở con nhóc chết tiệt Bạch Dương này.
Nó đã rời khỏi nhà họ Phó rồi mà vẫn bảo vệ như vậy.
“Bà nội, không còn sớm nữa, cháu phải đi rồi.
” Bạch Dương nhìn đồng hồ, nói tạm biệt.
Cô vốn còn muốn ở với bà cụ lâu hơn một chút.
Nhưng bây giờ hai người cô ghét nhất là Vu Y Cơ và Cố Tử Yên ở đây, cô cũng không muốn ở lại nữa.
Bà cụ nắm tay Bạch Dương không buông: “Ở lại thêm một lát, lát nữa bà nội có đồ đưa cho cháu.
”
“Đồ?” Dù thấy nghi ngờ, nhưng Bạch Dương cũng thông minh không hỏi.
Cố Tử Yên cắn môi, trong lòng vô cùng ghen tị.
Khoảng thời gian này, cô ta hỏi thăm và lấy lòng bà già này không ít, nhưng bà cụ vẫn không lạnh không nóng với cô ta.
Nhưng bây giờ vừa gặp Bạch Dương đã muốn cho cô cái gì đó, tại sao chứ?
Người không vui còn có Vu Y Cơ, Vu Y Cơ híp mắt: “Mẹ, nếu có đồ tốt sao lại không cho