Nhưng khi Bạch Dương chuẩn bị lăn xuống bậc cuối cùng của cầu thang thì một bóng người đột ngột chạy từ cầu thang bên dưới đến, giang tay đỡ lấy cô.
Cú va chạm mạnh khiến người đàn ông ngã xuống, lưng đập mạnh vào tường, khuôn mặt đẹp trai nhất thời nhăn nhó vì đau, trán toát ra mồ hôi lạnh.
Mà Bạch Dương cũng không khá hơn là bao, tay chân tê dại vì đau, thậm chí bụng cũng đau.
Nhưng mạng của cô đã được giữ!
Cố Tử Yên ở phía trên vẫn đang mong chờ cảnh Bạch Dương chết tại chỗ, nhưng không đợi được cảnh này mà lại đợi được cảnh Bạch Dương được cứu.
Mà điều khiến cô ta không dám tin nhất là người cứu Bạch Dương lại là Phó Kình Hiên!
Cố Tử Yên tái mặt, ánh mắt đầy hoảng sợ.
Tại sao Phó Kình Hiên lại ở đây?
Phía dưới, Phó Kình Hiên gắng chịu cơn đau dữ dội sau lưng, đỡ Bạch Dương dậy, hạ thấp giọng hỏi: “Không sao chứ?”
Ngay khi vừa được ôm vào lòng, Bạch Dương đã biết là anh thông qua mùi nước hoa, cô cũng không giật mình.
Tay ôm bụng, khẽ lắc đầu, giọng điệu run rẩy, mang theo vẻ sợ hãi: “Không sao.
”
“Không sao thì tốt.
” Phó Kình Hiên thở phào nhẹ nhõm, trong giọng điệu cũng không che giấu được sự may mắn.
Cứ nghĩ đến nếu mình đến chậm một chút là Bạch Dương sẽ mất mạng, lòng anh dâng lên một nỗi hoảng sợ khiến anh không thể chấp nhận.
May mắn thay anh đã đến kịp.
“Anh thì sao? Anh không sao chứ?” Bạch Dương vội vàng hỏi Phó Kình Hiên.
Anh lại cứu cô lần nữa.
Ánh mắt Phó Kình Hiên loé lên: “Không sao.
”
“Thật sự không sao ư?” Bạch Dương không tin lắm.
Hình như vừa nãy cô đã nghe thấy tiếng kêu đau đớn của anh.
Chỉ là lúc đó cô đang trong trạng thái kinh hoảng