Keng!
Một tiếng chiêng lớn vang lên.
Phó Kình Hiên giật mình gồng người lên, suýt thì hất Cố Tử Yên đi.
Cũng may anh vẫn nhớ mình đang bế một người nên mới tránh được hậu quả đó.
Điều khiến Bạch Dương ngạc nhiên là Phó Kình Hiên đã giật mình như thế rồi mà Cố Tử Yên vẫn không động đậy, nhắm chặt mắt nằm trong vòng tay anh như thể đã thực sự ngất đi.
Bạch Dương không khỏi nhíu mày.
Nếu người bình thường giả vờ ngất mà nghe thấy âm thanh này, nhất định sẽ giật mình nhảy dựng lên.
Nhưng Cố Tử Yên lại có thể chịu được, có thể thấy cô ta lý trí đến mức nào.
Lần này cô đã thua.
“Xin lỗi anh Phó, xem ra tôi đoán nhầm rồi, cô Cố thật sự đã ngất.” Bạch Dương cất điện thoại đi, cười nói.
Làm vậy rồi mà Cố Tử Yên vẫn không tỉnh, dù cô có tra tấn cô ta thêm nữa cũng không có ý nghĩa gì, ngược lại còn khiến người khác nghĩ cô gây sự vô cớ.
Còn chuyện báo cảnh sát, trong tay cô có ghi âm, muốn báo lúc nào chả được, không cần phải ngay lúc này.
Cố Tử Yên nghe Bạch Dương nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra Bạch Dương sẽ không ép cô ta tỉnh lại nữa.
Nhưng cô ta đã nhớ trò chơi khăm vừa rồi của Bạch Dương, lần sau chắc chắn cô ta sẽ trả lại gấp đôi.
“Khi nào Tử Yên tỉnh lại, tôi sẽ gọi cho cô.” Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương thật sâu rồi nói.
Anh không trách Bạch Dương làm chậm trễ việc mình đưa Cố Tử Yên đến khám bác sĩ, vì trong tiềm thức, anh cũng nghĩ rằng có thể cô ta chỉ giả vờ ngất.
Nhưng bây giờ