Bỗng nhiên, một tiếng tiếng khóc thút thít khẽ truyền tới.
Phó Kình Hiên không nghĩ nhiều nữa, mở cửa phòng phẫu thuật ra.
Cố Tử Yên hình như bịa dọa sợ, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lập tức xoay người đi vào trong.
“Tử Yên.” Phó Kình Hiên gọi cô lại.
Cố Tử Yên dừng lại, giơ tay lên lau nước mắt, lúc này mới xoay người lại, trên mặt cười miễn cưỡng: “Kình Hiên, anh và Diệc Hàng đã nói xong rồi à.”
Phó Kình Hiên ừ một tiếng, mắt nhìn cô chằm chằm hai giây, hỏi: “Em nghe thấy hết rồi?”
Cố Tử Yên gật đầu một cái, khoé mắt mới vừa ngừng khóc lại bắt đầu tràn ra nữa: “Kình Hiên, em thật...!Thật sự bị đa nhân cách sao?”
Phó Kình Hiên môi mỏng giật giật, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, lại chỉ trả lời một chữ ừ.
Cố Tử Yên che mặt, khóc thương tâm: “Thật xin lỗi Kình Hiên, em không biết, em thật sự không biết hu hu hu...”
“Không sao đâu.” Phó Kình Hiên đau lòng ôm cô vào lòng: “Đây không phải là lỗi của em, em không cần nói xin lỗi.”
“Nhưng em mới vừa nghe Diệc Hàng nói, nhân cách còn lại của em rất tệ, có thù hận với cô Bạch, khoảng thời gian em mất trí nhớ, có phải đã làm gì với cô Bạch không!?” Cố Tử Yên kéo cổ áo Phó Kình Hiên, ánh mắt đỏ bừng hỏi.
Phó Kình Hiên rủ mắt xuống, trầm giọng trả lời: “Nhân cách còn lại của em, đẩy Bạch Dương xuống cầu thang.”
“Tạ...” Cố Tử Yên hít vào một hơi: “Tại sao có thể như vậy, em...!Em muốn giết cô Bạch?”
“Không phải en, là nhân cách khác của em.” Phó Kình Hiên sờ tóc cô một cái, đính chính.
Cố Tử Yên cắn môi, giọng nghẹn ngào: “Dù là em hay nhân cách kia thì đều là em, khó trách mấy lần trước em chỉ nhắm vào cô Bạch, em biết rất rõ làm như vậy không đúng, nhưng lại không khống