Một tay Bạch Dương giữ lấy vô lăng, tay còn lại sờ sờ bụng, trong lòng trào phúng không thôi.
Cô có thể hiểu Phó Kình Hiên muốn bảo vệ Cố Tử Yên, dù gì cũng là người anh yêu thương mà.
Nhưng điều cô không thế chấp nhận được là vì bảo vệ Cố Tử Yên mà anh bảo cô phải nhượng bộ, dựa vào cái gì chứ.
Rất nhanh cô đã tới cục cảnh sát rồi.
Bạch Dương không vội vàng xuống xe, mà ngồi một lúc ở trên đó, đợi cho bụng đỡ hơn một tý, không quá đau đớn nữa mới bước xuống xe, tiến vào cửa lớn cục cảnh sát, sau đó báo cảnh sát lần nữa.
Nội dung báo án là bị giật túi xách.
Cô nhất định phải báo cảnh sát, cho người bắt tên giật túi của cô lại, phải lấy lại túi xách cho bằng được.
Ở một bên khác, bên trong phòng thẩm vấn.
Bà Cố ôm lấy Cố Tử Yên khóc sướt mướt: “Đứa bé này, mẹ biết con hận Bạch Dương, nhưng con cũng không thể ra tay giết cô ta, gan con cũng lớn quá rồi.”
Nhận được cuộc điện thoại từ cục cảnh sát, bà biết con gái mình đẩy Bạch Dương xuống lầu, suýt nữa thì bị dọa cho ngất đi.
Cố Tử yên cúi gằm đầu, mắt ửng đỏ: “Mẹ, con xin lỗi, con cũng không muốn đâu, nhưng con không thể khống chế được.”
“Con, haizz…” Bà Cố thở dài, rồi lại nhìn sang Cố Việt Bân ở bên cạnh: “Hai ba con các người lẽ nào không phát hiện ra Bạch Dương không phải là người đơn giản sao? Các người ra tay vài lần đều bị cô ta dễ dàng hóa giải, cô ta khiến cho hai ba con phải vào tù một lần, việc này cho thấy điều gì, cho thấy hai người không phải là đối thủ của cô ta trên phương diện mưu kế này nọ.”
Cố Việt Bân xoa xoa huyệt thái dương: “Bạch Hạo thối tha kia lại có thể sinh được đứa con gái thông minh như vậy.”
Lúc nói những lời này, trong lòng ông ta bất giác đố kỵ một cách