Hai rưỡi chiều, cô mới xử lý xong chỗ giấy tờ này.
Bạch Dương xoa cái cổ đau nhức, thấy điện thoại trên bàn sáng lên, hình như có tin nhắn tới, nên mở ra xem.
Lương Triết: Chị, công ty xếp việc cho em, cần đi Bourbon công tác hai tháng.
Vì lệch múi giờ nên không thể trả lời tin nhắn của chị ngay, nếu có chuyện gì gấp thì hãy gọi tới số điện thoại em để lại cho chị.
Bạch Dương: Tôi biết rồi, cậu ở nước ngoài chú ý an toàn.
Bạch Dương vừa nhắn lại xong thì màn hình hiện lên tin nhắn nhận được tiền chuyển vào thẻ của ngân hàng nào đó.
Lúc quét số tiền, cô mở to hai mắt.
270 tỷ?
Lẽ nào Lục Khởi đã bán Azure Heart rồi?
Lúc này, Lương Triết lại nhắn tin tới: Em biết hiện giờ tình hình của Thiên Thịnh không tốt, cần vốn lưu động, chị cứ dùng số tiền này trước đi, không đủ thì nói với em.
Bạch Dương: Trong thẻ của chị còn tiền, nếu không ổn thật thì có thể nhờ Lục Khởi giúp đỡ, chị không thể cầm tiền của em.
Lương Triết lập tức nhắn lại: Sáu năm trước nếu không có chị giúp đỡ, thì sẽ không có em của ngày hôm nay.
Tiền của em cũng là tiền của chị.
Thấy cậu ta nói vậy, Bạch Dương cảm thấy ấm áp trong lòng, không từ chối nữa.
Bạch Dương: Thế nói trước nhé, số tiền này là em cho Thiên Thịnh vay, sau này Thiên Thịnh ăn nên làm ra rồi chị sẽ trả em cả vốn lẫn lãi.
Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng làm việc.
“Vào đi.”
Thư ký đẩy cửa bước vào, hai tay bê một thùng hoa quả: “Tổng giám đốc Bạch, nhân viên của trang trại Four Seasons đưa thứ này tới.”
Cô ta nói xong còn lặng lẽ liếc cô, thấy cô mỉm cười nhẹ giống như rất vui vẻ thì nghĩ thầm: Lẽ nào tổng giám đốc