“Xùy!” Phó Kình Hiên dừng xe, xoay người xuống ngựa, động tác nhanh nhẹn lại không mất đi vẻ điển trai.
Bạch Dương liếc nhìn, cũng không thể không thừa nhận, anh rất ưu tú.
Cho dù là trên thương trường, hay là đi giải trí, đều ưu tú vượt xa người khác.
Nhưng ưu tú thế thì có sao, mắt cũng bị mù.
Nghĩ vậy, Bạch Dương thu hồi tầm mắt, không nhìn thêm nữa.
“Tử Yên.” Phó Kình Hiên cởi mũ bảo hiểm, để sang một bên.
Cố Tử Yên nghe thấy giọng của anh, lập tức xoay người, khóc nhào vào lòng anh: “Kình Hiên, hức hức hức…”
Đám Bạch Dương trợn tròn mắt.
Họ còn chưa làm gì cô ta, làm gì mà khóc to như vậy.
Người không biết, còn tưởng khóc ba mẹ chết nữa đấy.
“Làm sao thế?” Trình Minh Viễn cưỡi ngựa qua, ngồi trên ngựa, hỏi.
Phó Kình Duy không hỏi, anh Trình đã hỏi rồi, cậu ta còn hỏi làm gì!?
Thế nên Phó Kình Duy không những không hỏi, thậm chí còn không thèm nhìn Cố Tử Yên, mà ánh mắt lại phát sáng nhìn Bạch Dương: “Chị Bạch Dương.”
Bạch Dương liếc qua cậu ta, không trả lời.
Ánh sáng trong mắt Phó Kình Duy phút chốc tan biến.
Sự việc dư luận lần đó đã qua lâu như vậy rồi, chị Bạch Dương vẫn không chịu để ý đến cậu ta.
“Tử Yên, rốt cuộc là làm sao?” Phó Kình Hiên vỗ vào lưng Cố Tử Yên, trầm giọng hỏi.
Cố Tử Yên lắc đầu, nức nở trả lời: “Không… không có gì, không liên quan đến cô Bạch mấy người họ, là bản thân em…”
“Đợi đã.” Trần Thi Hàm bật cười: “Cô Cố, thế nào gọi là “không liên quan đến