Mấy người Lục Khởi cũng đã thi đấu trở về, ai cũng mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, nhưng khuôn mặt và ánh mắt họ lại đầy phấn khích, hiển nhiên là họ rất hưởng thụ cuộc chơi vừa rồi.
“Anh Lục, nước này.” Trần Thi Hàm cầm hai chai nước, ném cho Lục Khởi một chai.
Lục Khởi nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Của tôi đâu?” Trình Minh Viễn thấy cô ấy chỉ đưa cho Lục Khởi mà không đưa mình thì không vui: “Tôi đưa cô đến, sao cô chỉ cho anh ta?”
Trần Thi Hàm lườm anh ta: “Này, cầm lấy!”
Cô lấy một chai nước khác rồi ném qua.
Lúc này Trình Minh Viễn mới hài lòng nở nụ cười, mở nắp chai uống vài ngụm, sau đó đổ nốt phần nước còn lại lên đầu lên mặt: “Đã!”
“Đúng là rất đã.” Lục Khởi lắc đầu để rũ nước, sau đó cũng nói theo.
Bên kia, Cố Tử Yên cũng đưa một chai nước cho Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, uống chút nước đi này.”
“Ừm.” Phó Kình Hiên nhận lấy mở ra, nhưng không uống mà đưa lại cho cô ta: “Em uống đi.”
Cố Tử Yên thấy anh ân cần như vậy thì cười tươi như hoa: “Cảm ơn anh Kình Hiên.”
Phó Kình Hiên trả lời ‘không có gì’, khom người lấy một chai khác rồi mới bắt đầu uống.
Anh vừa uống vài ngụm, một tiếng kêu hoảng hốt bỗng truyền đến.
Mọi người đang nói chuyện lập tức dừng lại.
Lục Khởi nhìn theo phía phát ra âm thanh, nhìn thấy ngựa của Bạch Dương như phát điên rồi lao đi.
Bạch Dương trên lưng ngựa tái mặt vì sợ hãi, cơ thể nghiêng ngả, dù cô đã giữ chặt dây cương nhưng cứ tiếp tục thế này thì không lâu nữa cô cũng sẽ bị hất văng khỏi ngựa.
“Cưng à!” Lục Khởi vội vàng ném chai nước trong tay đi, chạy về phía