“Không sao, con rắn đó không có độc.
” Phó Kình Hiên buông điện thoại xuống, trả lời.
“Thật đáng tiếc.
” Trần Thi Hàm đột nhiên nói một câu.
Phó Kình Hiên nhíu mày, cả người trở nên lạnh lẽo.
Anh lạnh lẽo liếc Trần Thi Hàm, sau đó mới nhìn đến Trình Minh Viễn, giọng nói không có chút tình cảm: “Quản lý người của cậu cho tốt đi.
”
Trình Minh Viễn chưa kịp trả lời, Lục Khởi cười nói: “Tôi cũng thấy Quản lý Trần nói rất đúng, thật đáng tiếc không phải là rắn độc.
Tổng giám đốc Phó không biết ấy chứ, Cố Tử Yên bị rắn cắn, hoàn toàn là do cô ta hại người không thành còn bị gậy ông đập lưng ông.
”
“Anh có ý gì?” Phó Kình Hiên nheo mắt lại, chợt nhận ra chuyện này không hề đơn giản.
Lục Khởi nắm lấy vai Bạch Dương: “Ý tôi là, Cố Tử Yên đã phát hiện ra con rắn đó từ trước, muốn kích động con rắn đó cắn cục cưng, là Quản lý Trần đã cứu cục cưng nên con rắn đó mới cắn Cố Tử Yên.
”
Con ngươi Phó Kình Hiên co lại, rõ ràng là đã bị sự thật này làm kinh sợ.
Anh nhìn Bạch Dương: “Có thật là vậy không?”
Bạch Dương thờ ơ nhìn đi chỗ khác, không muốn để ý đến anh.
Phó Kình Hiên thấy vậy, trong lòng hơi khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng như trước.
“Đương nhiên là sự thật, anh nghĩ chúng tôi lừa anh à, chúng tôi đâu có vô liêm sỉ đến vậy.
” Lục Khởi liếc mắt nói.
Ánh mắt Phó Kình Hiên lướt qua khuôn mặt của những người đối diện, từ biểu cảm trên mặt bọn họ, xác nhận những gì Lục Khởi nói là sự thật, nắm tay dần dần siết chặt.
Tử Yên… “Tổng giám đốc Phó, anh tính xử lý chuyện này ra sao đây, dù gì cũng phải cho chúng tôi một lời giải thích chứ?” Lục Khởi cười lạnh nhìn vào mắt Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên mím môi đứng dậy: