Mắt Cố Tử Yên đẫm lệ nhìn anh: “Kình Hiên, có phải em đã làm sai chuyện gì hay không, nên anh mới lạnh lùng với em như vậy.
Nếu như có thể nói, anh nói cho em biết đi, anh làm như vậy em sợ lắm.”
Nghe vậy, Phó Kình Hiên xoay người lại: “Tử Yên, em nói thật với anh, ban ngày, có phải là em đã phát hiện ra con rắn đó từ trước, hơn nữa còn cố ý dọa nó cắn Bạch Dương?”
Sắc mặt Cố Tử Yên thay đổi: “Kình Hiên, sao anh lại nghĩ vậy?”
“Trần Thi Hàm nhìn thấy, lúc con rắn đó phóng tới chỗ Bạch Dương, em đang cười.
Đối với sự xuất hiện của con rắn, em hoàn toàn không hề bất ngờ.” Phó Kình Hiên nhìn kỹ mặt cô ta.
Cố Tử Yên ngập ngừng, không dám đối mặt với anh, hơi cúi đầu, nhỏ giọng thút thít: “Em không biết, em thật sự không biết.”
“Không biết?” Phó Kình Hiên nhíu mày.
Cố Tử Yên dạ một tiếng: “Lúc ấy em đang nói chuyện với cô Bạch ở bên suối, đột nhiên thấy trước mắt tối sầm lại, sau đó không biết gì nữa.
Lúc nãy tỉnh lại em còn rất bất ngờ là mình bị rắn cắn.
Nực cười là, em bị rắn cắn như thế nào, em hoàn toàn không có một chút ấn tượng gì cả.”
“Chẳng lẽ là nhân cách thứ hai của em làm?” Phó Kình Hiên nhếch đôi môi mỏng.
Cố Tử Yên lắc đầu: “Em không biết, nhưng anh nói Trần Thi Hàm nhìn thấy lúc con rắn cắn cô Bạch, em lại cười.
Có lẽ thật sự là nhân cách thứ hai của em.
Phó Kình Hiên vuốt đầu lông mày: “Sao cô ấy lại xuất hiện ngay lúc đó?”
Hai ngày nay, Tử Yên nhìn thấy Bạch Dương đều rất bình thường.
Tại sao nhân cách thứ hai lại đột nhiên xuất hiện chứ.
“Em nghĩ, có thể là những lời cô Bạch nói bị nhân cách thứ hai của em nghe được, cho nên mới…” Cố Tử Yên cắn môi.
Phó Kình Hiên nheo mắt lại: “Nói gì?”
Cố Tử Yên nở