Trình Minh Viễn mang hai cái túi chống thấm nước giao cho trợ lý, bên trong lần lượt là chai thủy tinh chứa xạ hương và cái ly của Cố Tử Yên.
“Cậu mang về, xem xem dấu vân tay trên hai thứ này có trùng khớp hay không.” Trình Minh Viễn nói.
Nếu như dấu vân tay trên chai thủy tinh khớp với dấu vân tay trên ly của Cố Tử Yên, vậy chứng tỏ xạ hương là do Cố Tử Yên trộm, hại Bạch Dương ngã.
Nếu không, vậy thì anh ta sẽ tin là ngoài ý muốn.
“Dạ hiểu.” Trợ lý gật đầu, rời đi.
Trình Minh Viễn cũng quay về biệt thự.
Nửa đêm, Bạch Dương đang nằm trên giường, điện thoại kế bên bỗng sáng đèn.
Là Lục Khởi nhắn tin: ‘Cục cưng, kế hoạch đã bắt đầu.’
Ánh mắt Bạch Dương âm u, trở mình ngồi dậy, nhắn lại hai chữ: ‘Đã nhận.’
Sau đó cô mặc áo khoác vào, khẽ khàng rời khỏi phòng.
Trình Minh Viễn, Trần Thi Hàm, Lục Khởi cũng vừa mới bước ra từ trong phòng.
Ba người liếc nhau.
Lục Khởi hạ giọng: “Thằng nhóc Phó Kình Duy kia đã xuống trước rồi.”
“Vậy được, chúng ta cùng đi xuống thôi, đồ đạc tôi đã chuẩn bị xong hết rồi.” Trình Minh Viễn từ phía sau lấy ra một thứ màu nâu, mặt nở nụ cười xấu xa.
Lục Khởi và Trần Thi Hàm cũng nở nụ cười âm mưu.
Bạch Dương nhìn ba người không kịp chờ đợi, cũng nhịn không được nở nụ cười: “Được, đi xuống thôi.”
Ba người rón rén xuống lầu.
Lầu hai, Phó Kình Duy kéo Cố Tử Yên đi lên cầu thang.
Cố Tử Yên không chịu đi, đẩy tay Phó Kình Duy ra: “Em Kình Duy, rốt cuộc em có chuyện gì muốn nói với chị, em cứ nói ở ngay