“Tôi không biết, chỉ là trước đây làm vệ sĩ cho người ta, trên người khó tránh khỏi có vài thương, xử lý nhiều sẽ biết thôi.
” Trần Thi Hàm đứng lên, thản nhiên trả lời.
Bạch Dương liếc nhìn cô, chỉ cảm thấy cô càng thần bí hơn.
Lúc đầu Bạch Dương còn tưởng Trần Thi Hàm là con gái cưng trong gia tộc lớn, che giấu thân phận mới đến Thiên Thịnh làm việc.
Dù sao cũng là Trần Thi Hàm giúp cô chỉnh nhà họ Cao, nếu không có bối cảnh thì không thể nào làm được.
Nhưng bây giờ nghe Trần Thi Hàm nói trước đây còn làm vệ sĩ cho người ta, điều này làm cho Bạch Dương loại bỏ suy đoán trước đó.
Nhưng bất kể Trần Thi Hàm có thân phận gì, chỉ cần ở bên phía cô là đủ rồi.
“Chị Trần, chị còn từng làm vệ sĩ à?” Phó Kình Duy nhìn về phía Trần Thi Hàm với ánh mắt sáng ngời.
Trần Thi Hàm liếc nhìn cậu ta: “Sao vậy, có vấn đề gì à?”
“Không có, không có, em chỉ muốn hỏi thôi.
Có phải chị biết các loại võ thuật không?” Phó Kình Duy hỏi.
Trần Thi Hàm gật đầu: “Gần như vậy.
”
Trên mặt Phó Kình Duy đầy vẻ kích động: “Vậy chị có thể dạy em không?”
Con trai có ai không thích võ thuật đâu.
“Không thể.
” Nhưng Trần Thi Hàm vừa mở miệng đã từ chối.
Vẻ mặt Phó Kình Duy lập tức ảm đạm nhưng rất nhanh lại phấn chấn lên: “Vậy em bái chị làm thầy thì sao?”
“Tôi không nhận đồ đệ.
”
“Vậy phải thế nào thì chị mới chịu dạy em?”
“Dù thế nào cũng không dạy cậu.
Cậu từ bỏ ý nghĩ này đi.
”
“Đừng mà…”
Đám người dần đi xa, cho đến khi không nhìn thấy nữa, Cố Tử Yên trên mặt đất mới chợt mở mắt ra và ngồi dậy, trong mắt đầy vẻ thâm độc và căm hận