Người trong nhà hàng thấy anh quay về, rất kinh ngạc.
“Anh hai, anh chưa ăn no hả?” Phó Kình Duy thấy Phó Kình Hiên lấy chén đĩa múc đồ tráng miệng, tò mò hỏi.
Phó Kình Hiên đặt đĩa xuống, trả lời: “Lấy cho Tử Yên, cô ấy ăn chưa no.”
Phó Kình Duy nghe xong t nhếch miệng: “Lại là chị ta, chị ta ăn chưa no không biết tự quay về ăn sao, còn bắt anh mang cho chị ta.”
Phó Kình Hiên mặc kệ cậu ta, đi qua bên phía bàn dài, nhìn quầy trái cây có một quả xoài, chuẩn bị gắp.
Lục Khởi nhìn thấy, lập tức ngăn cản: “Dừng lại, cái đó dành cho cục cưng.”
Của Bạch Dương?
Phó Kình Hiên ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Dương, trong mắt có vẻ kinh ngạc: “Cô thích ăn xoài?”
“Có vấn đề gì sao?” Bạch Dương bình tĩnh đối diện với anh, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng.
Phó Kình Hiên mím đôi môi mỏng: “Không sao.”
Lục Khởi nói: “Cục cưng của chúng tôi từ nhỏ đã thích ăn xoài.
Trái xoài này là tôi cố ý dặn đầu bếp chuẩn bị.
Nếu anh muốn thì tự đi nói với đầu bếp đi.”
“Không cần!” Phó Kình Hiên lạnh nhạt trả lời, buông đồ gắp, bưng chén đĩa chuẩn bị rời đi.
Thấy thế, Lục Khởi gọi anh lại: “Tổng giám đốc Phó chờ một chút.”
Phó Kình Hiên dừng bước, mặt không cảm xức nhìn anh ta: “Anh còn có chuyện gì?”
“Ban ngày anh nói sẽ cho chúng tôi một lời giải thích, đừng nói là Tổng giám đốc Phó quên rồi nha.
Bây giờ cô Cố tỉnh rồi, anh thực hiện lời nói đi chứ?”
Lục Khởi khoanh tay, cười như không cười: “Chúng tôi cũng không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần kêu cô Cố