Phó Kình Hiên đang mơ màng ngủ, nghe được tiếng gọi thì lập tức tỉnh dậy.
Anh ngồi dậy, khẽ day huyệt thái dương, sắc mặt hơi phức tạp.
Anh vừa nằm mơ, không ngờ lại mơ thấy Bạch Dương và đứa bé trong bụng cô.
Đứa trẻ kia đã sinh ra, là một bé trai, là con của anh.
Anh rất vui mừng.
Vào lúc anh chuẩn bị đặt tên cho đứa bé, đột nhiên nghe được giọng nói của Tử Yên.
Cũng là mơ sao?
Trong lúc Phó Kình Hiên không phân biệt được giọng nói của Cố Tử Yên là trong mơ hay ngoài đời thực, giọng nói của Cố Tử Yên lại vang lên: “Kình Hiên, anh mở cửa đi… hu hu hu…”
Phó Kình Hiên nghe tiếng khóc của Cố Tử Yên, ánh mắt chợt nghiêm lại, xác định không phải là mơ.
Anh vén chăn bước xuống giường, sau khi bật đèn lại đi về phía cửa.
Cửa mở ra, Phó Kình Hiên thấy người phụ nữ ngoài cửa với đầu tóc rối bời, quần áo trên người cũng xộc xệch không chịu nổi, anh không khỏi ngẩn người, nhíu mày nói: “Tử Yên?”
“Kình Hiên…” Cố Tử Yên ngẩng đầu, nước mắt rưng rưng nhìn anh.
Lúc này Phó Kình Hiên mới phát hiện ra trên mặt cô ta còn có vết thương, sắc mặt sa sầm xuống: “Chuyện gì xảy ra?”
Cố Tử Yên nghe anh hỏi thăm, uất ức miệng mếu máo và càng khóc to hơn, lại muốn nhào vào trong lòng anh.
Phó Kình Hiên thấy thế, bất giác lùi lại một bước, tránh cô ta.
Cố Tử Yên vồ hụt, tiếng khóc chợt nghẹn lại, nhìn anh oán trách: “Kình Hiên, không ngờ anh lại tránh em?”
“Khụ.” Phó Kình Hiên cũng biết phản ứng vừa rồi của mình đã làm cô ta thương tâm, che miệng khẽ ho một tiếng, giải thích: “Xin lỗi Tử Yên, em biết anh có bệnh sợ bẩn.”
“Em biết, nhưng…”
“Được rồi Tử Yên, em nói xem em bị