DT là nhãn hiệu trang sức xa xỉ phẩm nhất trên thế giới, trang sức làm ra gần như đều là độc nhất vô nhị, không có khả năng có chuyện xuất hiện hai món đồ có cùng kiểu dáng, cho nên hai chiếc dây chuyền này, hoặc một cái là giả, không phải của DT mà là hàng nhái theo.
Hoặc là chắc chắn có liên quan với nhau.
Nghĩ như vậy, Bạch Dương nhét dây chuyền vào túi, sau đó nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Nửa giờ sau, cô đi vào trung tâm thương mại, đi đến quầy bán trang sức của DT.
“Chào chị, xin hỏi chị cần gì ạ?” Nhân viên bản hàng cười hỏi.
Bạch Dương lấy dây chuyền ra khỏi túi: “Tôi muốn hỏi cái dây chuyền này có phải của hãng các cô không?”
Nhân viên bán hàng nhận lấy dây chuyền, cẩn thận nhìn một lát rồi ngượng ngùng cười: “Xin lỗi chị, dây chuyền này nhìn có vẻ được làm từ khá lâu rồi, tôi cũng không biết chắc nó có phải của hãng chúng tôi không, thế này đi, chị chờ một chút, tôi đi nói cửa hàng trưởng của chúng tôi nhìn xem.”
“Được.” Bạch Dương gật đầu.
Nhân viên bán hàng rót cho cô một cốc cà phê, còn cô ta thì đi ra sau tìm quản lý.
Bạch Dương cầm cốc cá phê lên, vừa uống vừa kiên nhẫn chờ đợi.
Đợi khoảng mười phút, cô nhìn thấy quản lý và nhân viên bán hàng đi ra.
“Chào chị, cái dây chuyền này là của chị sao?” Cửa hàng trưởng hỏi.
Bạch Dương gật đầu: “Nói đúng ra, là của ba tôi để lại.”
“Thì ra là như vậy.” Cửa hàng trưởng cười, đặt dây chuyền lại vào vải nhung: “Thưa chị, dây chuyền này quả thật của chúng tôi, vừa rồi tôi tra xét số liệu, dây chuyền này được một người họ Cố đặt nhà thiết kế của chúng tôi thiết kế riêng vào hai mươi năm trước.”
“Họ Cố?” Bạch Dương nghĩ đến bà Cố, ánh mắt cô chợt lóe: “Cố Việt Bân?”
“Đúng vậy, theo những gì lưu trong lại thì lúc ấy bà