“Mọi người không cảm thấy chỗ này có điểm bất thường sao?” Lúc này đột nhiên Phó Kình Hiên lên tiếng.
Bạch Dương ngẩng đầu nhìn anh: “Chỗ nào?”
“Nếu ba em dìm chết Cố Mạn Tình ngay †rước mặt vợ chồng Cố Việt Bân thì tại sao ba em không bị bắt giữ?
Phó Kình Hiên nói: “Cố Việt Bân là người có thù tất báo, sẽ không thể nào bỏ qua cho ba em và Thiên Thịnh.
Nhưng lại bỏ qua lần đó, không những không truy cứu trách nhiệm trước pháp luật, mà còn để ba em quay trở về phát triển Thiên Thịnh, đến sáu năm trước mới ra tay đối phó với ba em và Thiên Thịnh.”
Bạch Dương ngây người: “Đúng vậy, tại sao chứ? Bà nội bà có biết không?”
Cô nhìn sang bà cụ.
Bà cụ lắc đầu: “Việc này bà cũng không quá rõ, có thể lúc đó ba cháu và Cố Việt Bân đã thỏa thuận với nhau gì đó, nếu không thì không cách nào giải thích được”
Bạch Dương khẽ cắn môi: “Có thể như vậy, nhưng nói thế nào đi nữa thì hai nhà Bạch Cố cũng không đội trời chung”
Mối thù này là do Cố Việt Bân gây ra trước, tuy ba đã giết con gái của Cố Việt Bân nhưng Gố Việt Bân cũng đã ép chết ba.
Thù hận mạng người đã bù hết, nhưng mối thù giữa Cố Việt Bân và Thiên Thịnh vẫn còn đó, mối thù này cô sẽ phải báo!
Nhìn thấy ý hận trong mắt Bạch Dương, Phó Kình Hiên rất muốn giúp cô xóa đi.
Cô có đôi mắt rất đẹp, không nên bị những thứ này làm vấy bẩn.
Nhưng mà anh biết mình không có tư cách, cũng không có quyền để xóa giúp cô.
Đang suy nghĩ thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Bạch Dương: “Tổng Giám