Trợ lý Trương cười gượng: “Rất xin lỗi cô Bạch, tôi thật sự không biết.
Tôi tự mình đưa bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của cô đến trước mặt Tổng giám đốc Phó, trên đường đi chưa từng…”
Trợ lý Trương nói đến đây, dường như nghĩ tới điều gì, mắt đột nhiên trợn trừng.
Phó Kình Hiên thấy anh ta như vậy thì nheo mắt hỏi: “Có phải anh đã biết điều gì không?”
Trợ lý Trương há hốc miệng: “Tôi nghĩ đến một loại khả năng nhưng…”
Anh ta nhìn về phía Cố Việt Bân với ánh mắt phức tạp.
Trong lòng Cố Việt Bân chợt căng thẳng, rõ ràng hiểu ra điều gì đó, sắc mặt khó coi.
“Trợ lý Trương, mong anh hãy nói thẳng ra, được không?” Bạch Dương nhìn trợ lý Trương, sốt ruột nói.
Trợ lý Trương lại nhìn về phía Phó Kình Hiên, hỏi dò ý anh.
Phó Kình Hiên gật đầu: “Nói đi.”
Trợ lý Trương thấy sếp bảo mình nói, cũng không giấu giếm nữa, gật đầu trả lời: ‘Sau khi tôi nhận được bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của cô Bạch không lâu, cô Cố lại xuất hiện, cũng tới đưa quy hoạch chiến lược doanh nghiệp.
Trong lúc đó, tôi ra ngoài rót cốc cà phê cho cô Cố, có để bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp ở trong phòng tiếp khách.
Lúc đó, †rong phòng tiếp khách chỉ có cô Cố ở…”
Anh ta đã nói đến đây, còn có gì không rõ nữa.
Bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của Bạch Dương đã bị Cố Tử Yên đổi.
Phó Kình Hiên hạ mí mắt xuống, trong lòng đầy thất vọng.
“Cậu nói linh tinh!” Cố Việt Bân võ bàn, căm tức nhìn trợ lý Trương: “Cậu dám nói xấu Tử Yên.
Kình Hiên, đây chính là trợ lý tốt của cậu đấy.”
Thật ra ông ta cũng hiểu rõ, bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp đúng là do Tử Yên đổi.
Nhưng vậy thì thế nào, ông ta quyết không thể thừa nhận được.
“Chủ tịch Cố, tôi dám tự nhận mình là người công bằng chính trực, không thiên vị.
Lời tôi vừa