Anh nói xong lại đứng lên, bàn tay áp vào bụng, cúi người về phía Bạch Dương.
Trợ lý Trương cũng vậy: “Cô Bạch, là tôi làm việc không được chu đáo, mới để cho quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của cô bị đổi, thật sự xin lỗi.”
Thấy hai người đã nói xin lỗi, vẻ mặt Bạch Dương cũng dễ coi hơn nhiều.
Sau đó, cô lại nhìn về phía Cố Việt Bân: “Chủ tịch Cố, Tổng giám đốc Phó cũng đã xin lỗi, còn ông thì sao?”
“Cô muốn bảo tôi cũng xin lỗi à?” Cố Việt Bân trợn tròn mắt với vẻ không thể tin được.
Bạch Dương mỉm cười: “Tôi bảo ông xin lỗi thì có gì sai chứ? Cho dù không phải ông đổi bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp nhưng ai biết có phải ông xúi giục cô Cố không? Cho dù không phải, lúc đầu chẳng phải ông muốn giấu chuyện này, không muốn thừa nhận bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp là của tôi sao?
Cho đến lúc trợ lý Trương nói có thể trích xuất cameras giám sát, ông mới thừa nhận, cho nên ông không nên xin lỗi sao?”
“Đúng vậy Chủ tịch Cố, sếp Bạch nói không sai.
Mọi người chúng tôi đều chứng kiến, vừa rồi ông cứ nhất quyết nói bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp là của ông mà không phải của sếp Bạch, chúng tôi đều biết trong lòng ông có ý gì.
Cho nên ông vẫn nên xin lỗi đi, để tránh cho càng … 170: CÁT BỤI LẮNG XUỐNG thêm mất mặt.” Có người cười nói.
Cố Việt Bân tức tới run người nhưng lại không thể phản bác được, nếu không sẽ chỉ làm cho những người này càng chê cười mình hơn.
Ông ta hít sâu một hơi, cố nén cơn giận trong lòng xuống, nhìn Bạch Dương với vẻ u ám: “Được, tôi xin lỗi, xin lỗi, vậy đã được chưa?”
“Cho dù Chủ tịch Cố xin lỗi