Bạch Dương vươn tay về phía sau.
Đồng Khê đưa một tập tài liệu vào khuỷa tay cô.
Sau khi cô nhận lấy đã đẩy tới trước mặt Đoàn Hựu Đình: “Cuộc họp lần trước, cháu và Tổng giám đốc Đoàn chú đã đánh một ván cược, nếu như cháu có thể lấy được ghế hợp tác, chú sẽ chia một nửa quyền quản lý của Thiên Thịnh cho cháu, bây giờ cháu thắng rồi, Tổng giám đốc Đoàn nên làm theo chứ?”
Bạch Dương cười híp mắt nhìn ông ta.
..“ Khóe miệng Đoàn Hựu Đình mấp máy, siết chặt nắm đấm.
Giám đôc Vương đứng ở bên tay phải ông ta càng cúi đầu.
Quả nhiên đã bị anh ta đoán trúng.
Sếp Bạch tích cực tổ chức cuộc họp như vậy, chắc chắn không phải thua, mà là gấp gáp muốn lấy quyền quản lý từ trong †ay Tổng giám đốc Đoàn.
Anh ta đã khuyên Tổng giám đốc Đoàn rồi, nhưng Tổng giám đốc Đoàn quá mức kiêu ngạo, cho rằng Sếp Bạch không thể thắng, kết quả bây giờ lập tức làm ông ta mất mặt.
“Cháu gái à…” Đoàn Hựu Đình miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, muốn nói cái gì đó.
Bạch Dương vẫn tươi cười cắt đứt lời ông ta: “Tổng giám đốc Đoàn, chú sẽ không muốn chơi xấu chứ? Nhưng chơi xấu cũng vô dụng, lúc trước, khi đánh cược đã lập ước, những người ngồi đây đều nghe được, hơn nữa cháu còn ghi âm, Tổng giám đốc Đoàn muốn nghe lại lời nói của chú lúc đó không?”
Cô giơ điện thoại lên và đặt nó lên bàn.
Sắc mặt Đoàn Hựu Đình tái mét, trong rất khó coi: “Không cần, lời chú đã nói, chú thừa nhận!”
Có nhiều người như vậy làm nhân chứng của vụ đánh cược, ông ta muốn chối cũng không được.
Nếu như ông ta nhất định chối bỏ, trái lại người của ông ta đều sẽ nghi ngờ rốt cuộc ông ta có đáng để bọn họ ủng hộ hay không.
Cho nên ông ta