Tử Yên không muốn cho lắm, ánh mắt u ám liếc Trình Minh Viễn, nhưng vẫn nghe lời rời đi.
Tại chỗ chỉ còn lại hai người Trình Minh Viễn và Phó Kình Hiên.
Hai người đàn ông cao lớn tuấn tú, khí chất siêu phàm xuất hiện cùng lúc trên đường chính, vô cùng hiếm thấy, người qua đường thỉnh thoảng lại đưa ánh mắt kinh ngạc về phía họ.
Nhưng hai người đều đã quen với những ánh mắt này cho nên cũng không cảm thấy có bất kỳ khó chịu nào, họ không thèm để ý, cứ như vậy nhìn nhau.
“Cậu muốn nói gì với tôi?” Phó Kình Hiên lên tiếng trước.
Trình Minh Viễn gạt mái tóc hài hước của anh ta sang một bên: “Em muốn nói với anh là em thích Bạch Dương rồi.”
Sắc mặt Phó Kình Hiên lập tức thay đổi: “Cậu nói cái gì cơ?”
“Em nói là em thích Bạch Dương rồi.”
Trình Minh Viễn cười tủm tỉm lặp lại lần nữa.
Phó Kình Hiên nắm lấy cổ áo của anh †1a: “Cậu thích Bạch Dương rồi sao?”
“Đúng vậy” Trình Minh Viễn nhìn Phó Kình Hiên, ánh mắt rất nghiêm túc.
Phó Kình Hiên hơi hoảng hốt, lúc đầu còn tưởng là anh ta đang nói giỡn, nhưng bây giờ anh mới biết là anh ta rất chân thành.
Trình Minh Viễn thật sự yêu Bạch Dương.
Điều này sao có thể, sao lại có thể chứ!
Trong lòng Phó Kình Hiên giận xanh mặt, ngoại trừ tức giận ra còn có một loại cảm giác bị phản bội, làm cho sắc mặt anh vô cùng lạnh lùng khó coi: “Cậu có biết cậu đang nói cái gì không?”
“Em đương nhiên biết.” Trình Minh Viễn kéo cổ áo từ trong tay Phó Kình Hiên ra, lui về phía sau một bước, vỗ vỗ cổ áo bị nắm nhăn nheo: “Em nghiêm túc nói em yêu Bạch Dương.”
“Bạch Dương mà cậu yêu là vợ cũ của tôi đấy” Phó Kình Hiên siết chặt hai bàn †ay, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.
“Em