Quả nhiên, né tránh Tử Yên không phải muốn nói chuyện làm ăn mà là muốn nói về chuyện của Bạch Dương.
“Bạch Dương bị làm sao vậy?” Phó Kình Hiên mím môi trầm giọng hỏi, giọng điệu lộ rõ vẻ lo lắng.
Trình Minh Viễn nghe thấy vậy, nhưng nếu anh không tiết lộ ra ngoài, thì chắc Phó Kình Hiên cũng sẽ không biết đâu.
Phó Kình Hiên vẫn chưa biết tình cảm của mình dành cho Bạch Dươn.
Nếu anh vạch trần chuyện Phó Kình Hiên thực sự quan tâm đến Bạch Dương thì Phó Kình Hiên mới có thể ý thức được Tình cảm của bản thân dành cho Bạch Dương.
Đến lúc đó, con đường mà Trình Minh Viễn anh theo đuổi Bạch Dương sẽ gặp khá nhiều trở ngại.
“Cô ấy không sao đâu nhưng mà cô ấy định phá đứa bé đi.” Trình Minh Viễn dựa trên thân xe như lần trước nói.
Sắc mặt Phó Kình Hiên hơi thay đổi: “Muốn bỏ đứa bé à?”
Đúng vậy.”
“Sao mà cậu biết được?” Phó Kình Hiên siết chặt điện thoại nói.
Trình Minh Viễn nhún vai: “Đương nhiên là do chính miệng cô ấy nói nên em mới biết được chứ.”
Chính miệng cô ấy nói…
Đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên mím lại thành một đường thẳng, sắc mặt cũng xấu hẳn đi, trong lòng hiện lên một cảm giác tức giận khó chịu khó tả.
Rõ ràng anh ta mới là cha của đứa bé, mà cuối cùng, ngay cả số phận của đứa bé phải được biết từ miệng của người khác.
“Kình Hiên, anh còn ở đó không?” Trình Minh Viễn thấy đầu dây bên kia đột ngột im lặng thì lên tiếng hỏi.
Phó Kình Hiên hạ mi mắt xuống, lạnh giọng nói: “Bạch Dương nói với cậu rằng cô ấy định … Bỏ đứa bé sao?”
Khi nói đến từ “đứa bé”, trong một