Bạch Dương đỗ xe, vừa mới cởi bỏ dây an toàn nghe thấy tiếng gõ cửa kính xe.
Cô hạ kính xuống, một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn hiện ra trước mặt cô, ngọt ngào gọi cô: “Thím.”
Bạch Dương bị tiếng hét của thằng nhóc làm cho choáng váng, sau đó sờ sờ khuôn mặt của cậu nhóc nở nụ cười: “Bạn nhỏ, cháu nhận nhầm người rồi, cô không phải thím của cháu.”
“Cháu không nhầm, cô là thím của cháu.” Đứa nhỏ nắm lấy tay cô nói.
Bạch Dương chớp mắt, nhưng không rút tay ra, để cho thằng bé lôi kéo.
Chủ yếu chính là do cậu bé quá đẹp trai, bụ bẫm trắng trẻo, chỉ cần nhìn thôi cũng làm cô ưa thích.
Hơn nữa tay của cậu cũng mềm mại, kéo tay cô như miếng bọt biển, rất thoải mái, cô có chút luyến tiếc nắm lấy bàn tay.
Hóa ra trẻ con lại đáng yêu như thế.
Chẳng lẽ đứa con trong bụng cô cũng đáng yêu như tên nhóc này sao?
Bạch Dương đưa tay sờ lên bụng mình, không khỏi suy nghĩ.
Nhưng ngay sau đó, cô lại đưa tay về, ánh mắt bình tĩnh trở lại.
Không, không thể nghĩ thêm nữa.
Nếu không, sẽ làm lung lay ý định xóa sạch đứa bé này.
Nhắm mắt lại, Bạch Dương hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn lại khuôn mặt của cậu bé: “Bạn nhỏ, người nhà cháu đâu?”
“Ở đây” Đột nhiên, một bóng người cao lớn xuất hiện sau lưng cậu nhóc, cúi người xuống, đối với Bạch Dương cười nhe răng trắng bóc.
Bạch Dương kinh ngạc: “Trình Minh Viễn?”
“Chú.” Cậu bé buông tay cô ra, ngẩng đầu kêu Trình Minh Viễn ở phía sau.
Bạch Dương nghe vậy, lập tức hiểu ra mọi chuyện: “Thì ra người bạn nhỏ này là cháu anh.”.
truyện