“Như vậy được không?” Bạch Dương cắn môi: “Tìm người giả mạo Cố Mạn Tình, nhưng dù sao cô ấy cũng không phải là Cố Mạn Tình, ngộ nhỡ nhà họ Cố giám định quan hệ ba con thì không phải sẽ bại lộ sao?”
“Chuyện này cô không cần lo lắng, tôi đã có sắp xếp, cô chỉ cần nói cô có đồng ý hay không đồng ý cách này không thôi?”
Trình Minh Viễn nhìn cô, vươn tay về phía cô.
Bạch Dương chần chờ hai giây, cuối cùng cười vươn tay tới: “Thấy anh tự tin như vậy, được rồi, tôi đồng ý.”
Cảm nhận được bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay, Trình Minh Viễn nhịn không được nhéo nhẹ một cái, sau đó ho nhẹ làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẻ mặt anh ta nghiêm túc nói: “Cứ giao cho tôi đi, trong vòng hai ngày tôi sẽ tìm được một người thích hợp giả mạo Cố Mạn Tình, đến lúc đó cô đưa sợi dây chuyền trong tay cho tôi.
“Được.” Bạch Dương gật đầu.
Cô vừa dút lời, một bóng dáng nhỏ bé đã chạy tới, ôm lấy bắp chân cô: “Thím ơi”
Giọng nói non nớt mềm mại của Đậu Đậu khiến lòng Bạch Dương đều tan chảy.
Cô vội vàng buông sữa trong tay xuống, khom lưng ôm Đậu Đậu lên, đặt lên đùi mình: “Đậu Đậu, cháu chơi xong rồi sao?”
“Vâng, chơi xong rồi, thím, chúng ta ra phía trước chơi đi.” Đậu Đậu chỉ vào chén trà xoay tròn ở phía trước.
Bạch Dương không thể tự mình quyết định, dù sao Trình Minh Viễn mới là chú của Đậu Đậu.
Cô nhìn về phía Trình Minh Viễn, còn chưa mở miệng nói thì Trình Minh Viễn đã hiểu ý của