“Đói rồi à?” Bạch Dương nhìn trái ngó phải, thấy một nhà hàng cách đó không xa, cười nói: “Vậy thím dẫn cháu đi ăn nhé, ăn xong chơi thêm một lúc rồi về”
“Vâng ạ.” Đậu Đậu ngoan ngoãn gật đầu.
Bạch Dương vô cùng thích cậu nhóc này, vuốt đầu của cậu nhóc, dắt tay cậu đến nhà hàng.
Cùng lúc đó, Phó Kình Hiên cũng biết tin Bạch Dương và Đậu Đậu đến nhà hàng từ trợ lý Trương.
“Sếp Phó, anh cũng muốn đi à?” Trợ lý Trương hỏi.
Phó Kình Hiên trầm mặt xuống: “Tôi đi làm gì?”
“Đi xem cô Bạch, đừng để lạc mất Đậu Đậu.
Nhỡ cô Bạch đi vệ sinh, để một mình Đậu Đậu ở nhà ăn rất nguy hiểm.
Anh là bạn của ngài Trình, nhất định không muốn Đậu Đậu gặp nguy hiểm đúng không?” Trợ lý Trương đẩy gọng kính, cười tủm tỉm nói.
Mắt Phó Kình Hiên sáng lên, đứng bật dậy từ sô pha: “Tôi biết rồi, vậy tôi đi xem thế nào.”
“Tốt rồi, vậy tôi đi đặt chỗ ở nhà hàng trước.” Mắt kính của trợ lý Trương phát sáng.
Phó Kình Hiên ừ một tiếng, đặt điện thoại xuống.
Trợ lý Trương cũng cúp điện thoại, thở ra một hơi.
Để giúp ông chủ sớm phát hiện ra tình cảm đối với cô Bạch, anh ta thực sự đã bỏ ra quá nhiều rồi.
Trợ lý Trương lắc đầu, tiến vào nhà hàng.
Ở một góc của nhà hàng, Bạch Dương và Đậu Đậu đang ăn cơm.
Cô không biết trẻ con có thể ăn gì, nên gọi mấy món dễ tiêu hóa.
Ăn được một nửa, Đậu Đậu đặt đũa xuống: “Thím