Những lời ông ta nói hôm chơi bài ấy cũng chỉ vì nể mặt Phó Kình Hiên thôi, ông ta chẳng thèm để Bạch Dương vào mắt, không ngờ cô lại tìm được Du Đồ.
Bạch Dương vừa mới vào thương trường, không có mối quan hệ nào, sao có thể quen ông chủ của Du Đồ chứ?
Lẽ nào có Phó Kình Hiên giúp?
Nghĩ tới lúc chơi mạt chược hôm đó, với sự bảo vệ Bạch Dương của Phó Kình Hiên, anh khai thác mối quan hệ giúp cô cũng không phải chuyện lạ.
Chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi, tổng giám đốc Lương đã nhìn rõ thiệt hơn trong sự việc, ông ta cắn răng nói với Bạch Dương: “Tổng giám đốc Bạch, thực ra không phải có khách cũ đặt thêm hàng đâu, là tôi lừa cô đấy.
Lúc trước tổng giám đốc Cố gọi cho tôi, bảo tôi không được nhận đơn của Thiên Thịnh.”
Nghe vậy Lục Khởi hừ lạnh: “Tôi còn đang thắc mắc sao tổng giám đốc Lương lại không chịu kiếm số tiền này, có phải có người nào nhằm vào Thiên Thịnh hay không? Hừ, hoá ra là thật!”
“Cố Thị hợp tác với công ty chúng tôi rất nhiều, tôi cũng khó xử mà.” Tổng giám đốc Lương ngượng ngùng cười rồi lại nói tiếp: “Nhưng tôi vẫn muốn hợp tác với Thiên Thịnh, nếu không tôi không mạo hiểm đắc tội với tổng giám đốc Cố mà tới đây hôm nay.”
Bây giờ Bạch Dương đang cần mối quan hệ.
Hơn nữa trên thương trường không có kẻ thù, chỉ cần có lợi ích là sẽ đi cùng nhau.
Bạch Dương mỉm cười: “Tôi đã nhìn thấy thành ý của tổng giám đốc Lương rồi, nhưng tôi đã ký hợp đồng với Du Đồ, sau này nếu còn có đơn đặt hàng nước ngoài thì tôi sẽ ưu tiên bên ông.”
Nghe vậy tổng giám đốc Lương thở phào nhẹ nhõm, nói vài câu với Bạch Dương và Lục Khởi rồi ra về.
Ông ta vừa đi, Lục Khởi đã hỏi Bạch Dương: “Lúc trước anh cũng thử liên lạc với Du Đồ rồi nhưng không thành