Cậu bé vừa khóc vừa ôm, trong lòng rất hối hận.
Vì cho rằng tất cả là lỗi của mình.
Nếu cậu không khăng khăng đòi mô hình Gundam đó, thì thím đã không gặp phải chuyện như vậy.
Bạch Dương vẫn còn đang hoảng loạn, nhưng sau khi nghe thấy tiếng khóc của Đậu Đậu, sự hoảng sợ dần tan biến, cô quay đầu lại cười với cậu: “Ngoan, đừng khóc, may mà có chú … Ba tới kịp thời, chúng ta không sao hết.”
“Thật sao?” Đậu Đậu nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe.
Bạch Dương ừ một tiếng: “Thật.”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, Đậu Đậu bật cười.
Giám đốc ở bên cạnh nghe xong thở phào nhẹ nhõm: “Không sao là tốt rồi, Không sao là tốt rồi.”
Bạch Dương quay đầu lại nhìn người đàn ông đang nằm trên người cô: “Phó Kình Hiên, anh đứng dậy trước được không?”
Phó Kình Hiên không di chuyển.
Bạch Dương lại hét lên: “Phó Kình Hiên?”
Lần này, người đàn ông cuối cùng đã đáp lại.
Anh ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, nhìn cô đầm đìa mồ hôi, đau lòng nói: “Xin lỗi, có thể tôi không dậy nổi.”
Con ngươi của Bạch Dương mở lớn: “Anh bị sao vậy? Có phải anh bị thương không?”
Anh đang nằm trên người cô, cô không thể nhìn thấy anh có bị thương hay không.
Nhưng nhìn bộ dạng lúc này, rõ ràng là anh bị thương rồi.
“Chân?” Bạch Dương nghển cổ lên muốn nhìn chân anh, nhưng anh đè lên người cô, cổ cô không thể rướn lên được.
Mà cô lại không dám đẩy anh ra, sợ khi đẩy lại khiến