CHƯƠNG 512
Vài phút sau, bác sĩ đứng dậy: “Chân của anh đã được băng bó, trong vòng 24 giờ không được chạm vào nước. Sau một ngày có thể đến bất kỳ bện viện nào để thay thuốc”
“Được, cảm ơn bác sĩ.” Bạch Dương gật đầu.
Giám đốc tiễn bác sĩ ra ngoài.
Sau khi quay về, giám đốc cầm theo món đồ chơi Gundam và một chiếc hộp, nhìn Bạch Dương và Phó Kình Hiên với vẻ có lỗi: “Tôi thật sự xin lỗi về sự cố lần này, là sơ suất của nhà hàng chúng tôi khiến hai người bị thương, đây là đền bù của nhà hàng chúng tôi, hai người xem có hài lòng không ạ?”
Giám đốc đưa Gundam và chiếc hộp ra.
Bạch Dương không nhận mà nhìn Phó Kình Hiên: “Người bị thương là anh, anh xem đi.”
Phó Kình Hiên nhìn Gundam và chiếc hộp, lạnh giọng nói: “Có phải sơ suất của nhà hàng các ông hay không hiện giờ vẫn chưa thể đưa ra kết luận, sau khi trợ lý của tôi điều tra rõ ràng, lúc đó chúng ta sẽ thương lượng cách giải quyết chuyện này.”
Giám đốc nghe lời này mà thấy đau đầu.
Ban đầu ông ta nghĩ đưa nhiều tiền bồi thường là có thể giải quyết chuyện này, như vậy ông ta vẫn có thể giữ được vị trí giám đốc này.
Nhưng bây giờ Phó Kình Hiên nói đang điều tra sự việc, ông ta biết chuyện này không thể giải quyết bằng tiền, hơn nữa quý ông này còn có trợ lý, điều này đủ cho thấy thân phận của người này không đơn giản.
Mà người có thân phận càng không đơn giản thì càng khó giải quyết, xem ra vị trí của ông ta thật sự không giữ được nữa rồi.
Giám đốc liên tục cười khổ.
Khoảng mười phút sau, trợ lý Trương quay lại.
Phó Kình Hiên ngước mắt lên: “Điều tra thế
Bạch Dương cũng nhìn trợ lý Trương.
Đến giám đốc cũng đứng thẳng lưng, muốn biết kết quả điều tra.
Trợ lý Trương nghiêm túc trả lời: “Tổng giám đốc Phó, tôi đã kiểm tra rồi, chuyện này quả thật là một sự cố ngoài ý muốn, nhân viên lắp ván gỗ làm mất hai con vít, sau khi phát hiện thì anh ta đứng dậy, không đi tìm thêm vít khác để sửa cũng không báo cáo với nhà hàng nên mới xảy ra tình huống vừa rồi.”
Nghe thấy không phải do có người cố ý hãm hại, lông mày Phó Kình Hiên giãn ra rất nhiều.
Bạch Dương mím môi, vẻ mặt phẫn nộ: “Nhân viên phục vụ này làm ăn vớ vẩn thật!
Để đỡ phiền phức mà tạo ra mối nguy hại tiềm ẩn lớn thế này, sau khi biết chuyện còn không nói gì, cũng may lúc đó người ở dưới tấm gỗ là chúng tôi, nếu là trẻ con thì sao?”
Trẻ con không như người lớn, có thể tránh né kịp thời.
Cho dù trẻ con phản ứng kịp thì muốn tránh cũng không tránh được, sẽ bị tấm gỗ rơi trúng người, mà nếu rơi trúng thì rất có thể sẽ tử vong tại chỗ.
Nghĩ đến tình huống đó, Bạch Dương thấy hơi sợ hãi.
Hiển nhiên Phó Kình Hiên cũng nghĩ tới điều này, sắc mặt anh u ám: “Nhân viên phục vụ đó đâu?”
“Người đã bị tôi kiểm soát, đang ở bếp phía sau.” Trợ lý Trương trả lời.
Phó Kình Hiên nhìn giám đốc: “Tuy chuyện lần này không phải lỗi của ông, nhưng là giám đốc nhà hàng, ông cũng phải chịu trách nhiệm”