CHƯƠNG 534
Lâm Diệc Hàng chú ý tới, màu mắt tối lại.
Xem ra Phó Kình Hiên còn để ý tới Bạch Dương hơn anh ta tưởng tượng. Vậy còn Tử Yên thì sao?
Phó Kình Hiên còn lại mấy phần tình cảm với Tử Yên?
“Sức khỏe của cô ta không có gì đáng ngại, cố gắng điều dưỡng một thời gian sẽ tốt thôi. Được rồi, tôi còn có việc phải làm nữa. Bạch Dương sẽ lập tức được chuyển đến phòng bệnh bình thường. Chờ sau khi cô ta tỉnh lại là có thể rời đi.’ Lâm Diệc Hàng nói xong thì rời đi.
Anh ta vừa đi đã có y tá đẩy Bạch Dương ra ngoài.
Lục Khởi và Trình Minh Viễn vội vàng bước tới kiểm tra, phát hiện đúng như Lâm Diệc Hàng đã nói, cô còn chưa làm phẫu thuật, gương mặt cũng hồng hào.
Bởi vậy có thể thấy được, Lâm Diệc Hàng quả thật không làm gì Bạch Dương.
Điều này làm hai người đàn ông cuối cùng cũng yên tâm.
Mặc dù Phó Kình Hiên không tới gần, nhưng anh ngồi trên xe lăn vẫn có thể nhìn thấy rõ người phụ nữ nằm trên giường đẩy.
Thấy cô không có vấn đề gì ngại, trái †im luôn thắt lại của anh cuối cùng mới được thả lỏng.
Chẳng bao lâu, Bạch Dương đã được đẩy tới phòng bệnh bình thường.
Sau khi y tá thu xếp cho cô xong, Trình Minh Viễn và Lục Khởi không nhịn được nữa, vội vàng vào phòng.
Phó Kình Hiên không vào trong, điều khiển xe lăn ngồi ở cửa, cứ ở phía xa nhìn bọn họ như vậy.
Thấy Trình Minh Viễn và Lục Khởi quan †âm lo lắng cho Bạch Dương, anh có phần hâm mộ, vì bọn họ có thể quang minh chính đại quan tâm cô, lo lắng cho cô.
Ngoài ra, anh còn mơ hồ phiền não và khó chịu, vì bọn họ vây quanh bên cạnh Bạch Dương.
Cảm nhận được áp suất thấp từ trên người tổng giám đốc Phó truyền ra, trợ lý Trương không cần suy nghĩ đã biết nguyên nhân, khẽ sờ mũi: “Tổng giám đốc Phó, hay
“Không.” Phó Kình Hiên hạ mí mắt xuống.
Có nhiều người đàn ông ở bên cạnh cô như vậy, đâu tới lượt anh phải tới chứ?
“Đi thôi, quay về.” Đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên mím lại, nói với giọng điệu khó giấu được sự ghen tuông.
“Vâng.” Trợ lý Trương nắm lấy tay đẩy xe lăn, đẩy chơ anh quay lại, đi về phía thang máy.
Tổng giám đốc Phó à, ngài vẫn nên mau chóng hiểu rõ người mà ngài thực sự yêu là ai đi.
Bằng không, đợi đến khi cô Bạch yêu người khác thì tất cả đã muộn rồi.
Trình Minh Viễn liếc thấy Phó Kình Hiên rời đi nhưng không giữ lại, cũng không chào hỏi.
Nói đùa sao? Tuy bọn họ là bạn nhưng có lẽ cũng là tình địch đấy. Ai lại tự nhiên đi giữ tình địch lại làm gì? Để cho mình khó chịu sao?
Không phải lúc này Phó Kình Hiên đã bị anh ta và Lục Khởi làm cho khó chịu, rời đi sao?
Khoảng mười mấy phút sau, hiệu quả thuốc gây mê trên người Bạch Dương đã hết, cô dần tỉnh lại.
Lông mi cô run rẩy, mở mắt ra. Lọt vào †rong tầm mắt cô là một mảng trần nhà màu trắng. Cô tiếp tục nhìn cái chăn màu trắng đắp trên người, tất nhiên đã hiểu rõ bây giờ mình đang ở đâu.
“Bảo bối, em tỉnh rồi” Thấy mí mắt Bạch Dương khẽ động, Lục Khởi vội vàng bỏ ấm nước trong tay xuống, ngạc nhiên bước tới gần.
Bạch Dương quay đầu nhìn anh ta: “Em ra khỏi phòng mổ lúc nào?”
“Mười mấy phút trước.” Lục Khởi suy nghĩ một lát mới trả lời.
Bạch Dương vô cùng kinh ngạc: “Mười mấy phút trước à?”