Phó Kình Duy đi vào phòng bếp, thấy bát mỳ thịt bò trên bàn cơm, cảm thấy Bạch Dương cũng coi như biết điều, ngồi xuống ăn mỳ.
Bạch Dương ngồi xuống đối diện cậu ta: “Vì sao đánh nhau với người ta?”
“Ai cần chị quản!”
“Tôi không quản cậu.” Ngón tay Bạch Dương gõ gõ lên mặt bàn, thản nhiên cười: “Tôi vẫn nên gọi anh cậu đến đây thôi.”
Phó Kình Duy nghe xong lời này, lông mày đang nhướng lên lập tức hạ thấp xuống, một lúc lâu sau mới không cam lòng nói: “Trong lớp tôi có một bạn học nữ thường xuyên bị bọn nó bắt nạt, bọn nó còn dứt tóc cậu ấy, tôi thấy vậy thì khó chịu, nên đánh nhau với bọn nó…”
Nào ngờ khi bọn họ đang đánh nhau, đúng lúc có cảnh sát tan làm đi ngang qua, sau đó mấy người đều bị lôi vào sở cảnh sát.
“Nhìn không ra cậu lại hăng hái làm việc nghĩa như vậy.” Bạch Dương nói.
Bởi vì tính cách Phó Kình Duy xấu xa, lúc trước khi còn ở nhà họ Phó thường nhằm vào cô, vì vậy cô không quan tâm đến chuyện của cậu ta, đều là Phó Kình Hiên đi xử lý.
Phó Kình Duy bĩu môi: “Tôi chỉ khó chịu vì mấy người bọn nó đều là đàn ông, vậy mà đi bắt nạt một cô bé mà thôi.”
Cậu ta vừa ăn mỳ vừa hỏi Bạch Dương: “Đúng rồi, tôi còn có điều muốn hỏi, tên nhóc mặt trắng kia đâu, không ở cùng chị à?”
“Ai?”
“Cái người tên là Lương Triết đó!” Phó Kình Duy trợn tròn mắt, vừa ăn vừa nói: “Vừa rồi tôi qua phòng chị xem, cũng không có quần áo của đàn ông.”
Bạch Dương rất khó chịu với hành vi đến nhà khác chơi còn trộm nhìn khu riêng tư nhà người ta của cậu.
Cô chống cằm nhìn