Đậu Đậu thấy cô vẫn không tin mình, trái lại còn nói lấy lệ cho qua, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều thêm tức giận.
Nhưng ngay sau đó, cậu nhóc lại như quả bóng bị xì hơi, lắc đầu thở dài: “Thím không tin thì thôi vậy.”
Thông qua kính chiếu hậu, Bạch Dương nhìn thấy sắc mặt chán nản giống hệt người lớn của Đậu Đậu, chỉ cảm thấy rất buồn cười.
Cậu nhóc này thật thú vị.
Hôm sau, Bạch Dương vừa ngủ dậy đã nhận được điện thoại của Trình Minh Viễn: “Bạch Dương, chào buổi sáng.”
Bạch Dương hà hơi, trả lời: “Chào buổi sáng.”
Nghe giọng nói mềm nhữn tràn đầy mơ màng buồn ngủ của cô, Trình Minh Viễn chỉ cảm thấy đáy lòng ngưa ngứa, cảm giác khô nóng chợt dâng lên.
Anh ta vô thức vắt chéo hai chân, khẽ ho khan một tiếng: “Đánh thức cô à?”
“Không đâu.” Bạch Dương vươn vai duỗi lưng, đã hơi tỉnh táo rồi.
Trình Minh Viễn thở hắt ra: “Vậy là tốt rÕi.
“Anh gọi điện thoại cho tôi sớm như vậy, là muốn đến đón Đậu Đậu sao?” Bạch Dương vén chăn xuống giường, mở cửa phòng ra ngoài.
Trình Minh Viễn tựa vào cửa xe, cười hì hì nói: “Quả nhiên cô rất hiểu tôi, tôi đã ở dưới nhà cô rồi, Đậu Đậu đâu?”
Bạch Dương mở cửa phòng ngủ phụ, Đậu Đậu đang dang tay dang chân nằm ở trên giường, ngủ vô cùng say sưa.
Cô không nhịn được mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Đậu Đậu vẫn chưa dậy đâu.”
“Thằng nhóc này.” Trình Minh Viễn cũng nở nụ cười.
Bạch Dương khẽ đóng cửa phòng lại: “Hay là anh lên đây đi.”
Trình Minh Viễn chỉ chờ câu nói