Anh tình cờ quen biết người bạn qua thư tên là “Phong Diệp” này, cô gửi tôi trả lời, trao đổi rất nhiều, thật không ngờ hai người lại trò chuyện như vậy.
Lần đầu anh động lòng, lại là với người viết thư trao đổi với mình.
Dù thế nào cũng không ngờ, người viết thư kia lại đúng là Cố Tử Yên.
Phó Kình Hiên đang thất thần nhìn những lá thư kia, cửa phòng ngủ chợt vang lên tiếng gõ cửa, ngay sau đó bị đẩy ra.
“Em thấy phòng ngủ của anh vẫn sáng đèn, đoán anh còn đang bận làm.” Cố Tử Yên mặc áo ngủ màu xanh sẫm, dây lưng buộc hờ bên eo, để lộ ra xương quai xanh và một mảnh da trắng ngần, trên người còn xịt nước hoa, trông rất quyến rũ.
Cô ta đặt trà trái cây lên bàn, cố ý dựa sát vào người đàn ông: “Em pha cốc trà trái cây, anh uống rồi làm việc cũng tỉnh táo hơn.”
“Anh làm xong rồi.” Phó Kình Hiên nói xong lại kéo ngăn kéo ra, cho cô ta xem những lá thư bên trong: “Lúc anh định lấy mực thì nhìn thấy những lá thư trước đây, không ngờ chúng ta từng thư từ qua lại nhiều như vậy.”
Lúc nhìn thấy những lá thư này, Cố Tử Yên chợt hoảng hốt nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh lại: “Thư sáu, bảy năm trước rồi, anh còn giữ lại làm gì chứ?”
“Nó rất có ý nghĩa kỷ niệm.” Phó Kình Hiên sờ tay lên những lá thư đó, trong mắt hiện lên ý cười.
Bởi vì em là người phụ nữ đầu tiên làm anh rung động.
Cố Tử Yên bước tới gần ôm người đàn ông, cũng thuận tiện dựa sát vào người anh ta: “Kình Hiên, nếu em đã ở bên cạnh anh thì không cần những lá thư này nữa.
Ngày mai, anh bảo người giúp việc dọn đi được không?”
Cô ta thấy người đàn ông không nói lời nào, giả vờ tủi thân nói: “Anh giữ lại những lá thư đó, chẳng khác nào vẫn luôn nhớ về quá khứ, lẽ nào em là một người sống sờ sờ ở đây còn không bằng những lá thư đó sao? Anh vẫn muốn thư từ qua lại với em, không muốn em ở cùng anh à?”
Phó Kình