CHƯƠNG 542
Nếu không cô hỏi thẳng: Sao anh không kiên trì hỏi em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ư? Như vậy chẳng phải là đạo đức giả hay sao?
Bởi vì cô tự mình nói không phải chuyện gì lớn, còn bảo anh đừng lo lắng.
Cố Tử Yên hít sâu một hơi, cố gắng đè nén sự uất ức trong lòng, miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Được rồi, Kình Hiên, anh còn có việc gì sao? Nếu không còn việc gì thì em cúp máy trước đây, em phải đi gặp một người bạn.”
Phó Kình Hiên gật đầu: “Được.”
Cuộc gọi kết thúc, Cố Tử Yên lại bị chọc tức.
Cô cũng đã nói là mình sẽ đi gặp một người bạn, vậy mà anh cũng không hỏi người bạn đó là nam hay nữ.
Anh yên tâm về cô như vậy ư?
Cố Tử Yên tức đến nỗi giậm mạnh chân, sau đó dùng sức đẩy cửa phòng bao ra.
Lâm Diệc Hàng đứng lên, mỉm cười với cô ta, nhưng nụ cười lại không thật tâm lắm: “Tử Yên, cô đến rồi à”
Cố Tử Yên không phát hiện ra sự khác thường của anh ta, đóng cửa lại rồi đi đến: “Lâm Diệc Hàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao anh lại thất bại?”
“Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.” Ánh mắt Lâm Diệc Hàng lóe lên, lập tức trả lời.
Cố Tử Yên tức giận đặt túi xách xuống: “Cho nên bây giờ Bạch Dương chỉ không còn đứa bé, nhưng cô ta vẫn chưa chết đúng không?”
“Không phải, đứa bé của cô ấy vẫn còn, tôi hoàn toàn không phẫu thuật cho cô ấy.”
Lâm Diệc Hàng khẽ đẩy chiếc kính mới thay, nhìn cô ta.
Nhìn đôi mắt trợn to không tin của cô †a cùng bộ dạng vô cùng tức giận, anh chỉ cảm thấy hơi nực cười.
Nếu trước hôm nay, cô ta tức giận như vậy, anh đã dỗ dành từ sớm, nhưng bây giờ, anh chỉ hận không thể lập tức bẻ gãy cổ cô ta, muốn lấy mạng cô ta, vậy mà lại dám lừa gạt anh, giả mạo thiên
“Lâm Diệc Hàng, anh nói cái gì? Anh hoàn toàn không phẫu thuật cho Bạch Dương ư?” Cố Tử Yên nhéo mạnh tay mình, vẻ mặt hung tợn nhìn Lâm Diệc Hàng: “Rốt cuộc anh đang làm cái gì thế hả? Vì sao phải làm như vậy, anh làm thế có từng nghĩ cho tôi không?”
“Đừng nóng giận, ngồi xuống trước đi.”
Lâm Diệc Hàng kéo ghế cho cô ta.
Cố Tử Yên đặt mạnh túi xách lên bàn: “Sao tôi có thể không tức giận, hôm nay vốn có thể giết chết Bạch Dương, chỉ cần cô ta chết rồi, tôi có thể tiêu diệt được tai họa sau này mãi mãi, nhưng anh… “
“Phó Kình Hiên ở bệnh viện.” Lâm Diệc Hàng cắt ngang cô ta.
Cố Tử Yên sửng sốt: “Cái gì? Kình Hiên ở bệnh viện sao?”
“Không sai, hơn nữa cậu ấy chờ bên ngoài cửa phòng phẫu thuật Bạch Dương, cậu ấy trông thấy tôi đi vào phòng phẫu thuật, cho nên cô nghĩ xem nếu tôi làm phẫu thuật Bạch Dương mà Bạch Dương lại mất mạng, cô cảm thấy Phó Kình Hiên sẽ không nghỉ ngờ rồi điều tra sao?” Lâm Diệc Hàng đẩy mắt kính lên nhìn cô ta.
Cố Tử Yên cắn môi: “Anh nói cũng đúng, không thể giết chết Bạch Dương, nhưng anh cũng có thể phá đứa bé trong bụng Bạch Dương mà, vì sao anh cũng không làm?”
Cô ta tức giận nhìn Lâm Diệc Hàng.
Lâm Diệc Hàng rót nước cho cô ta: “Không cần phải gấp, còn rất nhiều cơ hội, cô không tin tôi sao?”
“Nhưng tôi sợ kéo dài quá lâu, Kình Hiên sẽ nhận đứa bé kia, từ đó tái hôn với Bạch Dương.” Cố Tử Yên nắm chặt tay lại nói.