CHƯƠNG 544
Chẳng lẽ anh ta biết cô ta là ân nhân cứu mạng giả nên thử thăm dò cô ta sao?
Cố Tử Yên nghĩ vậy thì sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ không biết nên làm gì.
Cô ta không trả lời được câu hỏi của Lâm Diệc Hàng.
Bởi vì cô ta vốn không biết rốt cuộc ân nhân cứu mạng thật sự của anh ta đã cứu anh ta ở đâu, càng không biết lúc ấy anh †a gặp rắc rối gì, mà anh ta cũng chưa từng nói với cô ta, cho nên sao cô ta trả lời được?
Nhưng không trả lời cũng không được, chẳng khác nào nói cô ta không biết à?
Cố Tử Yên suy nghĩ, cuối cùng tìm một đáp án tốt nhất: “Tôi xin lỗi, Diệc Hàng, tôi quên rồi”
Cô ta chỉ nói mình quên, không nói không biết.
Cho nên anh ta chắc chắn không thể nào xác định được cô ta có nói dối hay không.
Trong lòng Cố Tử Yên ngày càng không chắc, Lâm Diệc Hàng cong môi nói: “Không sao, mười mấy năm rồi, cô quên cũng bình thường, dù sao lúc đó cô cũng quá nhỏ.”
Cố Tử Yên thấy anh ta không nghi ngờ mình thì khẽ thở phào.
Xem ra bước đi này của cô ta đã đúng Tồi.
Sau đó, Cố Tử Yên nắm tay Lâm Diệc Hàng: “Diệc Hàng, vậy anh nói cho tôi biết rốt cuộc lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở đâu, lần này tôi tuyệt đối sẽ không quên nữa.
“Được.” Lâm Diệc Hàng cụp mắt xuống, che đi vẻ lạnh lẽo trong mắt: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở sân chơi, lúc ấy tôi ngã bị thương, không đi được, có đám buôn người muốn bắt tôi đi, cô đã kịp thời xuất hiện, dọa sợ đám buôn người.”
Thì ra là vậy.
Cố Tử Yên híp mắt một chút, sau đó đột nhiên vỗ đùi: “Diệc Hàng, anh nói như vậy làm cho tôi nhớ ra rồi, không sai, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở sân chơi, lúc đó †ôi cũng không biết mình lấy can đảm ở đâu để đối đầu với đám buôn người, bây giờ tôi nghĩ lại đúng là có chút sợ hãi.”
“Cô rất dũng cảm.” Lâm Diệc Hàng mỉm cười nói, nhưng đáy mắt không hề có ý
Anh ta bịa đặt một câu chuyện, cô ta lại tin là thật.
Quả nhiên, hàng giả đúng là hàng giả.
Cố Tử Yên nhìn Lâm Diệc Hàng vẫn cười bình thường, lần này hoàn toàn yên tâm.
Xem ra anh ta cũng không nghi ngờ cô †a giả mạo, sở dĩ hỏi cô ta những chuyện này chỉ vì nhớ lại chuyện cũ.
Nếu không thì chắc chắn anh ta sẽ vạch trần cô ta, sao có thể để cô ta tiếp tục giả mạo.
Cố Tử Yên nghĩ vậy thì cầm ly nước lên uống một ngụm lớn, sau đó đứng lên chào tạm biệt: “Diệc Hàng, tôi còn phải đi thăm Kình Hiên nên đi trước đây.”
Cô ta không thể tiếp tục ở lại, lỡ lát nữa anh ta hỏi mà cô ta không trả lời thì rất phiền phức, dù sao không phải lần nào cũng có thể may mắn vượt qua.
“Được rồi” Lâm Diệc Hàng cũng đứng lên, gật đầu đồng ý.
Cố Tử Yên nhanh chóng rời đi.
Lâm Diệc Hàng đưa mắt nhìn cô ta, biết cô ta đã rời khỏi phòng, nụ cười trên mặt anh ta mới hoàn toàn biến mất, lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi.
“Cố Tử Yên, dám giả mạo thiên thần của tôi, tôi sẽ để cho cô sống không bằng chết!” Lâm Diệc Hàng lạnh lùng lẩm bẩm nói.
Trong chuyện này cũng do anh ta nhận nhầm người, nhưng Cố Tử Yên cũng phải biết cô ta có cứu anh ta hay không.
Nhưng cô ta không phủ nhận, không biết xấu hổ giả mạo thiên thần của anh ta, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự bù đắp của anh ta, vì thế anh ta cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Lâm Diệc Hàng nhìn ly trà Cố Tử Yên vừa uống thì cười gian ác.
Sau đó, anh ta lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Bạch Dương.
Bạch Dương nhìn thấy nội dung của tin nhắn, lông mày lập tức nhíu lại.