Trên đường quay trở lại phòng VIP, Trần Thi Hàm nhìn thấy một người đàn ông mặc đồng phục màu đen của câu lạc bộ, dáng người cao ráo, trong tay cầm khay đang đi theo nói chuyện với đồng nghiệp phía trước.
Sau khi nhìn thấy rõ gương mặt của người đàn ông, con ngươi của Trần Thi Hàm bỗng nhiên co lại.
Cô ta vội vàng xoay người, lấy kẹo bạc hà từ trong túi ra và ăn hai viên cho át mùi thuốc lá trong miệng, sau đó bước nhanh tới.
“Thợ sửa xe?” Trần Thi Hàm vỗ vào vai người đàn ông.
Trình Minh Viễn quay đầu lại nhìn người phụ nữ bất ngờ xuất hiện, đôi mắt hơi nheo lại, rất nhanh đã nhớ ra: “Người đẹp sửa động cơ ở cửa hàng 4S à?”
“Đúng vậy.” Trần Thi Hàm mỉm cười, nhìn lướt xuống trang phục của anh ta với vẻ hơi kinh ngạc: “Anh không phải là thợ sửa xe à? Sao anh lại chạy tới câu lạc bộ làm nhân viên phục vụ vậy? Nhà anh nghèo vậy sao?”
Trình Minh Viễn: “…”
Trên người anh ta từ trên xuống dưới có chỗ nào viết mấy từ “nhà tôi rất nghèo” chứ?
Anh ta chơi game thua cược, phải làm nhân viên phục vụ đưa rượu cho đám bạn thôi.
Trình Minh Viễn thấy Trần Thi Hàm hiểu nhầm cũng lười giải thích, còn cố ý đùa với cô ta vài câu: “Đúng vậy, nhà tôi đặc biệt đặc biệt nghèo, một ngày tôi phải làm ba công việc, vừa làm dạy học thêm tại nhà xong lại tới câu lạc bộ làm việc.”
“Anh dạy thêm ở nhà có thể kiếm được bao nhiêu tiền lại còn mệt nữa.” Trần Thi Hàm nói xong, lấy giấy bút ra viết một dãy số đưa cho anh ta: “Đây là số điện thoại của tôi, anh lưu lại, tôi sẽ giới thiệu anh làm lái xe cho sếp của công ty chúng tôi, đãi ngộ rất tốt.”
“Ồ?” Trình Minh Viễn nhướng mày: “Nghe cô nói vậy, chắc công ty các cô có quy mô rất