Bạch Dương hơi thất thần khi nhớ tới chuyện cũ, thình lình nghe được Mạnh San nói: “Tử Yên và tổng giám đốc Phó đính hôn vào đêm giao thừa, muốn mời chúng ta qua ăn cơm tất niên.
Nếu chị Linh đã ở Hải Thành ăn tết, đến lúc đó chúng ta cùng đi chúc mừng cô ấy.”
“Ồ?” Cao Linh hơi kinh ngạc: “Lúc trước tôi nghe nói cô và tổng giám đốc Phó đã đính hôn, sao giờ còn đính hôn nữa?”
“Bọn họ vốn định đính hôn nhưng kết quả sợi dây chuyền đính hôn kia bị người nào đó cướp mất, người nào đó đúng là buồn nôn muốn chết!” Mạnh San nói với giọng điệu khó chịu, sau khi liếc qua Bạch Dương lại cao giọng: “Chẳng qua lần này sẽ không có chuyện đó nữa.
Tổng giám đốc Phó nói chỉ mời mấy người bạn tốt của hai bên tới nhà họ Phó ăn cơm giao thừa.
Tổng giám đốc Phó còn nói, lễ tình nhân năm sau sẽ tổ chức đám cưới với Tử Yên!”
“Kết hôn vào lễ tình nhân à?” Cao Linh hỏi Cố Tử Yên: “Thật sao?”
Cố Tử Yên “Ừ” một tiếng, tươi cười dịu dàng như nước: “Tôi hôn mê sáu năm, Kình Hiên cảm thấy đã bỏ lỡ quá lâu nên muốn tổ chức đám cưới sớm, đã nhờ người thiết kế áo cưới, chỉ còn chưa chọn được nhẫn cưới thôi.”
“Còn đặc biệt nhờ người tới thiết kế áo cưới à? Tử Yên, tổng giám đốc Phó cũng quá yêu cô đấy!” Mạnh San nói với vẻ khoa trương, tâng bốc Cố Tử Yên.
Mạnh San thấy Bạch Dương cúi đầu không nói lời nào, giả vờ tò mò hỏi giống như muốn làm cô khó chịu vậy: “Cô Bạch, tôi nghe nói lúc cô và tổng giám đốc Phó kết hôn, đám cưới rất đơn giản, còn mặc lễ phục.
Có đúng vậy không?”
“…”
“Kết hôn làm sao có thể mặc lễ phục được, xui xẻo lắm.
Có phải tổng giám đốc Phó không cho cô mặc áo cưới?”
“…”
Thấy Bạch Dương vẫn không lên tiếng, giọng điệu Mạnh San càng thêm sắc bén, còn giơ tay đẩy Bạch Dương một cái: “Cô Bạch, sao cô không nói gì vậy?”
“Sao cô biết lúc sếp Bạch kết hôn không mặc áo cưới?