Những người phụ nữ khác đều cười khẽ, Bạch Dương với vẻ hả hê.
Bởi vì xóa hình xăm cũng đau, Bạch Dương vẫn luôn cố nhịn tới đổ mồ hôi trán, không có thời gian đâu nói lý với Mạnh San.
Lúc Bạch Dương sắp xóa hình xăm xong, một nhân viên phục vụ của câu lạc bộ đi đến, lễ phép hỏi thăm: “Xin hỏi vị nào là cô Bạch Dương ạ?”
“Là tôi.
” Bạch Dương nhìn về phía người phục vụ kia: “Có chuyện gì vậy?”
Nhân viên phục vụ đưa một túi nhỏ trong tay tới: “Có một anh họ Lương nhờ tôi giao cái này lại cho cô.
”
“Cảm ơn.
”
Để dời sự chú ý, làm mình quên đi cảm giác đau khi xóa hình xăm, Bạch Dương lập tức mở túi, lấy từ bên trong ra một hộp nhỏ và mở ra, phát hiện một chiếc nhẫn được gài trong lớp nhung màu xanh lam.
Chiếc nhẫn có hình dạng lúa mì, nhỏ gọn, vô cùng chói mắt dưới ánh đèn chói.
“Đây là tác phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng “K” kia.
” Trần Thi Hàm vừa nhìn thấy cái nhẫn đã nhận ra: “Tôi nghe nói “K” tự tay làm ra nó, mấy tháng trước nó từng xuất hiện trong buổi bán đấu giá ở Hương Đảo, trị giá hơn mười hai tỷ.
”
“Giống như Azure Heart vậy, chỉ riêng cái này đã thuộc về loại có tiền cũng không mua được.
”
“Đẹp quá!”
Đám phụ nữ nhìn chiếc nhẫn trên tay Bạch Dương với ánh mắt nóng bỏng, hận không thể cầm lấy đeo, tốt nhất là có thể đăng lên Facebook khoe khoang một chút.
Lúc này, điện thoại của Bạch Dương cũng nhận được hai tin nhắn mới.
Lương Triết: Lục Khởi bảo hôm nay là sinh nhật của anh ta, chị muốn chúc mừng cho anh ta, em gửi quà cho anh ta cũng tiện thể gửi cho chị một món quà nhỏ.
Lương Triết: Chị có thích không?
Bạch Dương vốn không vui nhưng không ngờ Lương Triết ở Bourbon xa xôi lại sai người tặng quà cho cô.
Món quà này đã quét sạch tâm trạng buồn bực của cô.
Sau khi nhắn tin lại cho Lương Triết, Bạch Dương tự nhiên đeo nhẫn lên trên ngón áp út, che đi dấu vết do đeo chiếc nhẫn cưới để lại trước