Bạch Dương và Trần Thi Hàm cùng ngồi ăn chút đồ ăn vặt trong phòng bao, hát chưa được mấy bài, Lục Khởi đã quay lại.
Trần Thi Hàm vội vàng đến gần hỏi, khi biết được Cố Tử Yến thua, suýt thì khỏa thân, trong lòng cô vô cùng vui sướng: “Nếu không phải Tổng Giám đốc Phó ở đây, tối nay đoán chừng cô ta phải đi ra khỏi hội sở mà không một mảnh vải che thân rồi.”
“Đúng đó!” Lục Khởi hừ khẽ: “Cái này gọi là ăn miếng trả miếng, cô ta bắt nạt cục cưng nhà chúng ta như thế nào, anh sẽ bắt nạt trả lại cô ta gấp đôi!”
“Cảm ơn!” Bạch Dương cười khẽ, cụng ly với anh ta.
Lục Khởi cũng không hỏi Bạch Dương vì sao khi ở trong phòng bao, cô lại để mặc Cố Tử Yên và những người khác bắt nạt mình.
Anh ta đưa một tay ra, ôm cả người vào lòng, đùa bỡn nói: “Chúng ta ngủ cùng nhau trên một chiếc giường lâu như thế, còn cần phải nói cảm ơn ư?”
“Wow!” Trần Thi Hàm nhìn về phía họ, trợn tròn mắt: “Thật hay giả đấy?”
“Chắc chắn là thật rồi…”
“Lại làm ô uế thanh danh của em, em phải đánh anh!” Bạch Dương dùng sức đá anh ta một cái, rồi giải thích với Trần Thi Hàm: “Hồi nhỏ, ba mẹ anh ấy thường xuyên không ở nhà, anh ấy thường xuyên chạy đến nhà tôi ăn chực, uống chực, ngủ chực, còn không trả tiền, cô xem có quá đáng không?”
Trần Thi Hàm lập tức bày ra biểu cảm chán ghét: “Ồ, hóa ra là Lục Khởi không biết xấu hổ.”
Mấy người mải nói chuyện với nhau mà không hề phát hiện một chiếc máy nghe lén nhỏ được dán bên dưới gầm bàn bằng băng dính đã ghi âm lại toàn bộ cuộc nói chuyện của ba người.
Ngay sau đó, bạn bè của Lục Khởi cũng lũ lượt kéo đến, trong phòng bao lớn tràn đầy sức