Bạch Dương cũng hiểu rõ, sắc mặc trở nên hơi nghiêm trọng.
Nhưng mà kẻ đứng sau xúi giục tạo nên đợt dư luận này, trong lòng cô đã rõ đối tượng đáng ngờ nhất chính là Cố Tử Yên.
Cô mới ly hôn với Phó Kình Hiên, bạn bè cũng ít, hầu như không gây thù kết oán với ai.
Cố Tử Yên trước giờ luôn có thành kiến với cô, hơn nữa tối qua lúc Lục Khởi đặt phòng, còn hung hăng nhục mạ Cố Tử Yên một trận, Cố Tử Yên có cơ hội động tay động chân với cô.
Chỉ là không tìm được chứng cứ chứng minh Cố Tử Yên thuê người làm ra chuyện này.
Lúc Bạch Dương thất thần, Lục Khởi không bỏ qua bất cứ biểu hiện nào trên mặt cô, nhanh nhạy phát giác có điều không đúng: “Tối qua em thật sự không đi tìm tình nhân sao?”
“Đã nói không có rồi mà.” Bạch Dương trợn mắt, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tình nhân nào cũng chẳng đẹp bằng anh!”
Lục Khởi ngẩn ra vài giây, sau đó quan sát Bạch Dương một lượt, sờ sờ cằm rồi tặc lưỡi: “Anh cũng muốn dùng cơ thể này vỗ về em lắm, nhưng mà bảo bối à, em quá gầy rồi, anh thích người đẫy đà hơn một tí, kiểu ngực to mông cong đấy.”
Bạch Dương: “…”
Đợi thang máy mở ra, Bạch Dương dẫn đầu bước ra: “Anh không có chuyện gì thì về công ty của anh đi, em ở đây không cần anh giúp đỡ!”
“Bảo bối, em thật vô tình quá đi.” Lục Khởi đi theo vào, ôm lấy vai cô.
“Vừa rồi nếu không phải có anh thì em đã bị những câu hỏi của đám phóng viên đó ép chết rồi, bây giờ lợi dụng xong rồi thì không cần anh nữa phải không? Dù gì em cũng là bạn gái của anh, cho dù trời có sập xuống đi nữa thì công ty của anh cũng không quan trọng bằng em!”
Thư ký Đồng vừa đưa tài liệu từ văn phòng Bạch Dương đi ra, đã nghe thấy