CHƯƠNG 754
Phó Kình Hiên đi ra khỏi phòng họp sau cuộc họp, trợ lý Trương đi tới: “Phó tổng, cô Bạch có chuyện rồi.”
“Chuyện gì?” Phó Kình Hiên dừng bước, vội vàng hỏi.
Trợ lý Trương đẩy mắt kính, trả lời: “Cố Tử Yên đăng một dòng trạng thái trên mạng, nói cô ta bị ức hiếp là do cô Bạch, cư dân mạng đều tin điều này, sau đó chạy qua mạng xã hội của cô Bạch xỉ nhục, mắng nhiếc, thậm chí còn cầm dao với tràng hoa có lời trù ẻo chạy đến tập đoàn Thiên Thịnh để nguyền rủa cô Bạch, còn có †ruyền thông Sina cũng đến Thiên Thịnh để bao vây cô Bạch.”
“Cái gì?” Sắc mặt Phó Kình Hiên hơi biến sắc, hơi thở cũng trở nên trầm xuống.
Mấy giây sau, anh hỏi lại: “Bạch Dương bị làm sao?”
“Cô Bạch vẫn chưa ra khỏi văn phòng nên những người làm truyền thông và cư dân mạng không thể làm tổn thương đến cô Bạch, nhưng có thể tin thần cô Bạch vẫn còn bị ảnh hưởng” Trợ lý Trương nói.
Đôi mắt lạnh như băng của Phó Kình Hiên híp lại: “Cậu lập tức công khai việc xấu của những nghệ sĩ đó ra, để những tin tức liên quan đến Bạch Dương trên web được lắng xuống, mặc khác phải nhớ rõ những người trên mạng có ác ý và mắng chửi Bạch Dương.”
Sau này anh sẽ tìm những người này để tính sổi “Tôi hiểu rồi!” Trợ lý Trương gật đầu, lập tức làm theo.
Phó Kình Hiên lấy điện thoại di động trong túi ra, gọi điện cho Bạch Dương: “Xin chào, số điện thoại bạn gọi hiện đang bận, xin vui lòng gọi lại sau…”
Đường dây bận?
Phó Kình Hiên nhíu mày.
Bây giờ cô đang nói chuyện điện thoại với ai
Trong đầu Phó Kình Hiên hiện lên khuôn mặt của mấy người Lục Khởi và Lương Triết, càng nghĩ đến sắc mặt anh càng khó coi.
Cuối cùng anh cũng tắt máy, đi đến thang máy.
Anh lo lắng cho cô.
Nên đã quyết định đến nhìn cô một chút mới được!
Tập đoàn Thiên Thịnh, Bạch Dương nhìn thấy cuộc gọi đến của Phó Kình Hiên, ánh mắt lóe lên một vẻ sợ hãi, nhưng sau đó đã biến mất.
Cô cũng đoán được tại sao anh lại gọi điện đến.
Nói không chừng là đã nhìn thấy những †in tức xấu trên mạng xã hội.
“Bạch Dương, cô còn ở đó không?” Đầu bên kia điện thoại, Trình Minh Viễn không nghe thấy cô trả lời nên đã lên tiếng hỏi.
Bạch Dương đặt điện thoại lên vai mình, nghiêng đầu: “Tôi đây, xin lỗi, thât ngại quá, †ôi vừa có một cuộc gọi đến.”
“Là ai vậy?” Trình Minh Viễn tò mò hỏi.
Ánh mắt Bạch Dương sáng lên: “Một người không quan trọng, không cần để ý.”
“Được rồi.” Trình Minh Viễn nhún vai, không nghỉ ngờ lời nói của cô, nghiêm túc nói: “Nếu chuyện của Cố Tử Yên là do Lâm Diệc Hàng làm thì anh ta phải đứng ra chứng minh sự trong sạch của cô mới được, nếu không chuyện này rất khó giải quyết.”
“Tôi biết.” Bạch Dương gật đầu: “Tôi vừa gọi cho Lâm Diệc Hàng nhưng không có ai bắt máy.”