Anh cầm áo khoác trên ghế lên, sắc mặt lạnh nhạt: “Nếu mẹ rảnh rỗi thì ở lại bệnh viện chơi với Tử Yên, trong công ty còn có việc, con đến công ty xử lí đây.”
“Ừ ừ, con đi đi.
” Thấy anh lên tiếng, Vu Y Cơ cũng không dám càm ràm nữa mà lập tức dừng nói.
Cố Tử Yên dịu dàng dặn dò: “Kình Hiên, trên đường nhớ cẩn thận.”
“Ừ.”
Nhìn Phó Kình Hiên ra khỏi phòng bệnh, nụ cười trong mắt Cố Tử Yên biết mất không còn tung tích.
...!
Đến hơn ba giờ chiều, Bạch Dương mới thấy đối phương nhận tiền của cô và trả lời một chữ “được”.
Cô thật sự không nhớ nổi tại sao tối qua lại đụng trúng người đàn ông này, nhưng trông anh ta cũng không giống như là người làm phiền người khác mà hình như còn hơi lạnh lùng.
Rất tốt, cô có thể yên tâm.
Nhưng còn có điều khiến Bạch Dương rất nghi ngờ.
Cô suy nghĩ, tìm đến số điện thoại của Trình Minh Viễn rồi gọi đến.
Trình Minh Viễn bắt máy rất nhanh, giọng điệu lười biếng: “Sếp Bạch, có chuyện gì không vậy?”
“Tôi biết anh là một trong những ông chủ của câu lạc bộ Minh Nguyệt, muốn nhờ anh giúp đỡ một việc nhỏ.” Bạch Dương nhớ lại những cảnh tượng còn nhớ rồi nói: “Tối qua tôi đi ra khỏi phòng bao riêng để đến nhà vệ sinh nôn, có một nhân viên phục vụ đi qua đưa cho tôi một chai nước suối.”
“Ừ?” Trình Minh Viễn cất cao giọng: “Ý của Sếp Bạch là gì?”
“Sau khi uống chai nước đó, tôi không thể nhớ được rất nhiều chuyện sau đó.” Bạch Dương nói: “Tôi biết tửu lượng của mình, hơn nữa tôi còn vừa đi nhà vệ sinh nôn ra, làm sao mà chẳng có ý thức gì được.
Tôi nghi ngờ chai nước đó có vấn đề.”
“Ồ?” Trình Minh Viễn nhướng mày, cảm thấy chuyện này thú vị đây.
Năm phút trước khi Phó Kình Hiên gửi tin nhắn đến, anh ta mới biết tối qua hai người làm gì ở