Biệt thự nhà họ Phó.
Vu Y Cơ đang chỉ huy người giúp việc lau sạch mọi dấu vết mà Bạch Dương để lại khi ở đây, ga giường từng ngủ, dép từng mang, tạp dề từng đeo, ngay cả toàn bộ bát đũa từng dùng cũng bỏ đi.
“Mẹ làm gì vậy?” Phó Kình Hiên trở về khẽ cau mày.
Vu Y Cơ khẽ hừ một tiếng: “Đồ của con đàn bà đó thì giữ làm gì? Cố Tử Yên sau này sẽ gả tới đây.”
Con người đào một cái, bà vội vàng lại gần: “Kình Hiên, không phải con ly dị cô ta rồi sao, để mẹ nói cho con, tiền đều do con cực khổ kiếm được, một cắc cô ta cũng đừng hòng được lấy!”
Anh nhàn nhạt nói: “Cô ấy không muốn lấy gì cả.” Vụ Y Cơ rõ ràng không tin: “Không thể nào! Cô ta không một xu dính túi, sao lại không náo loạn tìm đến con đòi tiền? Nếu không cô ta lấy đâu ra tiền nuôi đàn ông bên ngoài?”
Nghĩ đến quan hệ của Bạch Dương và người mẫu nam đó, thái dương Phó Kình Hiên đột nhiên giật giật.
Không muốn lằng nhằng với Vu Y Cơ nữa, trực tiếp giao cho trợ lý Trường đưa thỏa thuận ly hôn cho bà xem.
Lên tầng, Cố Tử Yên đang ngồi ở trước cửa sổ đọc sách.
Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn anh rồi cười dịu dàng: “Anh về rồi à”
Phó Kình Hiên nhìn nụ cười điềm tĩnh của cô, trái tim phiền muộn từ từ bình tĩnh lại.
“Cơ thể đỡ hơn chút nào chưa?”
“Cũng ổn, ở trong phòng chán quá nên em tìm tạm quyển sách giết thời gian” Cổ Tử Yên nhẹ nhàng đặt sách lên trên tủ đầu giường, đứng dậy ôm eo
anh từ phía sau: “Kình Hiên, anh hối hận vì ly hôn với cô ta sao?”
Phó Kình Hiên giọng trầm thấp: “Có gì để mà hối hận, anh cũng không yêu cô ta, huống chi, là cô ta lừa dối trước.”
Cổ Tử Yên khóe miệng hơi cong lên.
Người đàn ông xoay người, ôm cô ta: “Đừng nói về cô ta nữa, trước mắt quan trọng nhất là sức khỏe của em, tháng sau bác Cố sẽ tổ chức một buổi tiệc cho em, phải mau khỏe lên.”
Cổ Tử Yên chớp mắt mấy cái cười: “Biết rồi.” Sau khi Phó Kình Hiên rời đi, cô bấm số gọi cho quản gia nhà họ Cổ.
“Cô chủ, cô có gì phân phó ạ?”
“Đem chuyện Bạch Dương lái xe đâm tôi nói cho ba tôi biết, nên nói như thế nào anh đã biết chưa?”
“Vâng