Chương 855
Phó Kình Hiên đưa tay ra định giữ cô lại, nhưng cuối cùng anh lại nghĩ ra điều gì đó và bỏ tay xuống.
Anh làm gì có tư cách gì để giữ cô lại, chưa nói đến việc đứa trẻ không thể giữ lại được nữa, kể cả có thể, anh cũng không có quyền yêu cầu cô giữ đứa trẻ, cho dù anh có là cha của đứa trẻ.
Phó Kình Hiên đi theo Bạch Dương vào phòng phẫu thuật.
Bạch Dương nhìn cửa phòng mổ, hít một hơi, nhấc chân đi vào.
Nhưng khi vừa bước vào, cô lại dừng lại, quay người lại, bình tĩnh nhìn Phó Kình Hiên : “Phó Kình Hiên, sau khi đứa con này mất đi, tôi và anh thật sự sẽ không còn gì dính líu tới nhau.”
Con ngươi của Phó Kình Hiên co rút lại, nắm chặt tay trả lời: “Đó chỉ là những gì mà em đơn phương nói mà thôi, tôi sẽ không †ừ bỏ, cho dù không có đứa con này, tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức để mang em về với tôi.
Bạch Dương nở nụ cười: “Thật sao? Còn dám đánh cược không?”
“Đánh cược gì?” Phó Kình Hiên nhìn cô.
Bạch Dương sờ sờ bụng: “Đánh cược xem tôi có tha thứ cho anh hay không, còn quay lại với anh hay không, anh đánh cược cả cuộc đời mình, xem anh đánh cược bao lâu?”
Ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên, sau đó hai mắt híp lại, chậm rãi nói: “Tôi sẽ đánh cược cả đời này, nhưng không phải đánh cược xem bao lâu em mới trở về bên ta, mà là đánh cược xem tôi có thể sử dụng cả đời này để khiến em tha thứ cho mình.”
Chỉ cần cô tha thứ cho anh, thì ngày đấy chẳng
Nhìn thấy vẻ nghiêm túc trong mắt Phó Kình Hiên, Bạch Dương rũ mi xuống: “Thật sao? Vậy thì cứ thử xem.”
Nói xong, cô bước vào phòng phẫu thuật mà không hề ngoảnh lại.
Phó Kình Hiên đã đứng đợi ở bên ngoài.
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh vang lên.
Trợ lý Trương gọi: “Tổng giám đốc Phó, chẳng phải hôm nay anh định đi kiểm tra hiệu quả thử nghiệm của năng lượng mới ở nhà máy sao? Anh vẫn đến chứ?”
Phó Kình Hiên nhìn về phía phòng phẫu thuật: “Không, hoãn lại đến lần sau.”
“Được rồi” Trợ lý Trương không hỏi nguyên nhân, chỉ gật đầu.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Phó Kình Hiên xoa xoa thái dương, sau đó dựa vào bức tường lạnh lẽo sau lưng rồi nhắm mắt lại.
Không biết bao lâu sau, cánh cửa phòng phẫu thuật cuối cùng đã mở ra.
Lâm Diệc Hàng là người bước ra đầu tiên.
Phó Kình Hiên lập tức mở mắt ra đứng lên, nhìn anh ta.
Không đợi anh mở miệng hỏi, Lâm Diệc Hàng tháo khẩu trang xuống trả lời trước: “Ca phẫu thuật rất thành công, một lát nữa cô ấy sẽ được đưa ra.”
“Tôi biết rồi.” Phó Kình Hiên gật đầu.
Lâm Diệc Hàng đút tay vào túi áo phẫu thuật màu xanh lá cây, nhấc chân rời đi.
Không lâu sau khi anh ta rời đi, một y tá đã giúp Bạch Dương ra ngoài.
Phá thai không cần phẫu thuật nên Bạch Dương có thể tự đi lại mà không cần nhờ đến cáng đẩy.