Chương 882
Âm thanh vạn phần gấp gáp của Phó Kình Duy truyền đến: “Thật tốt quá, chị cuối cùng cũng chịu bắt máy rồi, chị mau mau cứu anh hai của em đi!”
Nghe thấy giọng nói mếu máo của Phó Kình Duy, Bạch Dương giãn giãn chân mày: “Có chuyện gì vậy?”
“Bà… bà đang cầm roi da đánh anh hai, sau lưng anh hai em hiện tại toàn bộ đều là vết thương, người cũng rất nhanh đã ngất đi rồi, chị Bạch Dương, chị mau khuyên bà dừng lại đi, bà thích chị như vậy, nhất định là sẽ chịu nghe chị, chị Bạch Dương, coi như em cầu xin chị.” Phó Kình Duy khóc lóc cầu xin.
Đừng nhìn thấy cậu ta lớn lên cao to như thế, nhưng chung quy thì cậu ta vẫn là một thiếu niên mười mấy tuổi đầu, bị cưng chiều từ nhỏ đến lớn, nào có thấy qua cảnh tượng bạo lực máu me như thế, tự nhiên sẽ bị dọa sợ không nhẹ.
Hơn nữa cậu ta lo cho anh hai, không biết phải làm thế nào để cứu anh hai ra khỏi tay tổ mẫu, dĩ nhiên là gấp đến độ sắp khóc.
“Gì cơ? Bà dùng roi đánh Phó Kình Hiên sao?” Bạch Dương thoáng cái ngồi bật dậy, biểu cảm nghiêm túc.
Cô nhớ rõ gia pháp của nhà họ Phó là dùng roi để đánh.
Chỉ cần người của nhà họ Phó gia phạm phải sai lầm gì lớn, lập tức sẽ để cho người lớn tuổi trong nhà lưu lại vết roi.
Chỉ là cô ở nhà họ Phó sáu năm, từng nghe qua mười mấy năm trước, lão thái gia dùng roi để đánh con trai, cũng chính là cha của Phó Kình Hiên, còn về nguyên nhân thì cô không biết.
Không nghĩ tới bây giờ Phó Kình Hiên cũng bị gia pháp trừng phạt.
“Đúng vậy, chị Bạch Dương
Bạch Dương mím môi: “Cậu nói cho tôi biết trước, Phó Kình Hiên là phạm phải lỗi lầm gì, tại sao bà lại muốn sử dụng gia pháp?”
“Còn không phải đều vì chị sao?” Phó Kình Duy giậm chân.
Bạch Dương ngẩn người: “Bởi vì tôi?”
“Bà biết chị đang mang thai, còn có thai sau khi ly hôn với anh hai ba tháng trước, bà rất tức giận, cho rằng anh hai đang chơi đùa tình cảm của chị, cho nên mới sử dụng gia pháp.” Phó Kình Duy giải thích.
Bạch Dương híp mắt một cái.
Cô còn tưởng rằng Phó Kình Hiên chịu đòn là bởi vì những chuyện khác.
Không ngờ rằng lại là bởi vì cô.
Nếu đã là liên quan tới cô, thì đúng là cô không thể khoanh tay đứng nhìn.
Bạch Dương nhéo nhéo mi tâm, thở dài một hơi, đem cơn buồn ngủ vứt sang một bên, mở miệng nói: “Tôi biết rồi, đưa điện thoại cho bà đi.”
“Được được được.” Phó Kình Duy biết Phó Kình Hiên sắp được cứu rồi, mừng đến rớt nước mắt, vội vã đưa điện thoại cho bà: “Bà, chị Bạch Dương tìm người.”
Lão phu nhân liếc nhìn Phó Kình Duy, ý Vị sâu xa.
Xem như thằng nhóc này cũng có chút thông minh, biết tìm người hữu dụng nhất.
Lão phu nhân đặt roi ở một bên, cầm lấy điện thoại di động, khuôn mặt lạnh lùng thoáng chốc liền trở nên hòa ái hiền lành: “Dương Dương, là bà đây.”
“Bà, Phó Kình Duy nói người đang đánh Kình Hiên là thật sao?” Bạch Dương hỏi.