Chương 933
Con gái chủ động đưa ra yêu cầu muốn chải tóc cho mình, bà Cố vui mừng còn không kịp, đâu còn có thể hoài nghỉ †óc của mình có rối hay không, tự nhiên vội vàng đồng ý: “Mạn Tình của mẹ thật ngoan, được rồi, con chải đi.”
“Con đi lấy lược.” Cố Mạn Tình chạy lên lâu.
Ngay sau đó, cô cầm một chiếc lược đi xuống, đi đến phía sau bà Cố, vén tóc bà Cố lên và bắt đầu chải.
Cô chải hơi mạnh một chút, mặc dù bà Cố cảm thấy hơi đau nhưng bà không ngăn cản lại, chỉ nghĩ cô ta làm nhiều công việc cày cấy mới hình thành sức lực này.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên con gái chải đầu cho mình, mình biết nói sao đây.
Không lâu sau, Cố Mạn Tình lấy một ít tóc trên chiếc lược, lặng lẽ cất vào túi quần áo, sau đó đặt chiếc lược xuống và nói: “Được rồi mẹ, mẹ xem có thích không?”
“Thích, con gái mẹ chải tóc cho mẹ, tất nhiên là thích rồi” Bà Cố cười vui vẻ vuốt tóc.
Cố Mạn Tình cũng cười theo, “Vậy là tốt rồi, đúng rồi mẹ, con còn muốn ra ngoài một chút, hôm nay con đi chơi với một người bạn, hẹn con đi xem phim vào buổi chiều, sắp hết giờ rồi, con đi trước”
Nói xong, cô không đợi bà Cố giữ lại mà chạy nhanh ra cửa.
Bây giờ đã có được tóc của cô Bạch và mẹ, đã đến lúc phải đến cơ quan giám định một chuyến rồi!
Trong khi đó, phía bên kia.
Bạch Dương ăn trưa xong, ra khỏi nhà hàng Trung, gọi cho Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên nhanh chóng bắt máy, “Bạch Dương.”
“Tổng giám đốc Phó, Cố Tử Yên đã nói rõ rồi, tôi cũng nhận được đoạn ghi âm lời khai của cô ta, người nhân viên tạp vụ và
Một thoáng ngạc nhiên hiện lên trong mắt Phó Kình Hiên, “Em lấy được nhanh như vậy sao?”
“Ừm, có người giúp, nên không tốn nhiều công sức.” Bạch Dương gật đầu.
Phó Kình Hiên nheo mắt. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Người này hẳn là Cố Mạn Tình giả nhỉ.
Cố Mạn Tình giả kia là nội ứng của cô và Trình Minh Viễn, mà Cố Tử Yên bây giờ ở nhà họ Cố không ra khỏi cửa, vì vậy cô không thể đến nhà họ Cố cạy miệng Cố Tử Yên, vậy người duy nhất có thể giúp đỡ là Cố Mạn Tình giả đang sống trong nhà họ Cố.
“Được rồi, em đến đồn cảnh sát báo án trước, tôi sẽ cho người đưa hai người kia qua.” Phó Kình Hiên khẽ gật đầu nói.
Bạch Dương trả lời: “Được, cảm ơn nhiều.”
“Em không cần phải nói với tôi…”
Phó Kình Hiên còn chưa nói xong, chợt nghe thấy có gì đó không đúng trong điện thoại.
Anh cau mày, cầm lấy chiếc điện thoại trước mặt, nhìn vào đó, thứ anh nhìn thấy không phải là trang cuộc gọi, mà là menu chính, đôi môi mỏng của anh không khỏi mím chặt.
Cô cúp máy thật sự rất nhanh!
“Phốc!” Trợ lý Trương đang ngồi đối diện giường bệnh cũng không nhịn được cười khi nhìn thấy cảnh này.
Tốt lắm, tổng giám đốc Phó lại bị ăn xì hơi* từ cô Bạch.
*buộc phải đầu hàng, thừa nhận thất bại.