“Anh, anh ạ.
” Phó Kình Duy giật nảy mình, lắp bắp nói: “Sao nay về sớm vậy? Không phải chị Tử Yên vẫn đang ở bệnh viện sao? Anh không đến thăm chị ấy à?”
Phó Kình Hiên nhìn cậu: “Ăn chưa?”
“Em ăn rồi.
”
“Lại đây.
” Phó Kình Hiên gẩy tàn thuốc vào cái gạt tàn: “Chúng ta nói chuyện.
”
Da đầu Phó Kình Duy tê dại.
Chết tiệt, lẽ nào Cố Tử Yên đã nói chuyện cậu muốn tham gia huấn luyện cho anh trai rồi?
Phó Kình Duy ôm cặp sách, nơm nớp lo sợ bước tới, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Phó Kình Hiên, cả người đều căng thẳng: “Anh, đều là lỗi của em…”
Cậu muốn nhận hết tội trước, cùng lắm thì bị phạt quỳ, kẻo đến lúc đó Phó Kình Hiên phát hiện ra điều gì sẽ đi tìm Bạch Dương hỏi tội.
“Nếu em muốn chơi bóng rổ thì cứ chơi đi.
”
Kết quả là cậu mới nói vài chữ đã bị Phó Kình Hiên ngắt lời.
Cậu ngây người nhìn Phó Kình Hiên, nghi ngờ mình nghe nhầm: “Anh đồng ý cho em… Chơi bóng rổ ạ?”
“Ừm, chơi đi.
” Phó Kình Hiên nhẹ nhàng nói: “Em thích làm gì thì cứ làm, anh sẽ không ngăn cản.
Chơi bóng rổ cũng vậy, anh sẽ nói với mẹ cho.
”
Tối nay về nhà anh lại xem lại hai video Trình Minh Viễn gửi tới, anh đã suy nghĩ rất lâu những lời Bạch Dương nói.
Cuối cùng anh cũng suy nghĩ thông suốt.
Khi còn đi học anh đã tham gia vào công việc kinh doanh của gia đình, vì có thiên phú mà anh cũng không ghét nên anh đồng ý làm theo gia đình sắp đặt, nhưng Phó Kình Duy không thích tài chính, cũng không muốn vào Phó Thị làm việc.
Vừa nãy anh đã gọi cho huấn luyện viên đến trường hôm nay, từ lời nói của huấn luyện viên anh cũng nghe ra anh ta rất thích Phó Kình Duy, anh ta luôn khen cậu nhóc có