Thừa Tướng Sủng Thê

Khiêu khích


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Như Tuyết vừa đi xuống ,một dáng người xinh đẹp yểu điệu liền bước lên.


Dáng người mảnh mai, chiếc eo nhỏ nhắn. Đôi mắt mắt long lanh ẩn chứa hơi nước.



Là một mỹ nhân yếu ớt a~


Bất kỳ một nam nhân nào nhìn thấy cũng đều muốn ôm vào lòng mà che chở.


Mọi người thấy nàng bước lên liền chăm chú nhìn ngắm.


Nhưng hiệu ứng lại không được như mọi lần.


Vì có một Vân Phượng xinh đẹp diễm lệ đến chói mắt đang ngồi ở kia.


Vân Hoa thấy mọi người đang chăm chú nhìn mình thì trong lòng không ngừng đắc ý.


Thấy không.... nàng vẫn là đệ nhất mỹ nhân.
Quận chúa gì đó cũng chỉ là một dã nữ có chút nhan sắc mà thôi.


Nhưng nàng ta lại không biết những ánh mắt hiện giờ đang nhìn đang ta đều mang theo sự so sánh.


So sánh nàng ta có  đẹp bằng Mị Nguyệt quận chúa hay không?!!!
Kết quả thì quá rõ ràng.


"Tiểu nữ Thúy Hoa xin vì yến tiệc tấu một khúc, ca lên một đoạn nhạc. " Vân Thúy Hoa cúi người thi lễ xong nói.


Nàng ta muốn mọi người so sánh với khúc cầm của Tam tiểu thư nhà thị lang lúc nãy.


Như vậy mọi người mới thấy nàng xuất sắc như thế nào. Đó là lý do nàng ta không lên đầu tiên.


"Hảo,bắt đầu đi " Ánh mắt Hoàng hậu mang theo thâm ý liếc nhìn khuôn mặt của nàng ta .


Quả nhiên nhà họ Vân luôn sinh ra hồ ly tinh giả vờ yếu ớt.


Ngồi xuống trước huyền cầm ,bàn tay nhẹ nhàng chầm chậm đặt lên.


Bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn mềm mại không xương.


Vân Phượng cảm thấy hứng thú liền bỏ xuống hạt dẻ trong tay chăm chú nhìn.


Từng tiếng đàn êm dịu, sâu lắng truyền vào tay


Rồi một giọng hát thanh thúy ngọt ngào cất lên.


" Phong là xuyên qua núi lướt qua mặt nước mà đến


Hoa rơi xuống bùn nhơ mà chẳng nhơ bẩn


Tuyết là ánh trăng tan trên mái hiên khi mặt trời mọc


Ánh trăng nghìn xa xưa tận chân trời ngay trước mắt


Núi cao sừng sững du ngoạn chân trời


Người tới ung dung bước đi chẳng trở ngại


Ngày nối tiếp đêm lẫn lộn khó phân


Lúc gần lúc xa khi tỉnh khi điên


Nước trong bụng sau khi đầy khi cạn


Người khổ nhiều mới biết bi thương


Thiên địa tuần hoàn sao mới hưng thịnh


Phải nhớ đừng quên
                                     đừng quên
Không là khi ngừng khi thổi căn phòng tay áo


Hoa là sắc ngọc lay động bám áo không rời


Tuyết là mái tóc phơi sương vương trên đầu mày


Nguyệt là trời đêm tĩnh mịch vắng sao ẩn mây
......
......
......
[Bản chính MAD] [Phong Hoa Tuyết Nguyệt]


[ tg: Còn nhiều lắm nhưng ta lười lắm a~(^∆^)~]


Tiếng hát ngừng mọi người sôi nổi cả lên.


Tiếng vỗ tay không ngừng cùng những lời khen ngợi .


Các vị quý công tử nhìn Vân Thúy Hoa mà thèm nhỏ dãi.


"Tiểu nữ bêu xấu rồi." Giọng nói ngượng ngùng ánh mắt như có như không nhìn về phía Tĩnh Hàn.


[Tg : Các mỹ nhân của ta đã cảm thấy gì chưa?!!!!]


"Hảo.Tốt lắm." Hoàng thượng cũng chính miệng khen ngợi.


Hoa quý phi nhếch miệng cười trên mặt không che dấu nổi đắc ý dạt dào.
Nữ nhi Vân gia là phải như vậy.


"Vân Thúy Hoa~Vậy chắc ngươi là đích nữ nhà thượng thư có phải hay không?! " Trong đầu hoàng hậu đột nhiên nổi lên một ý rất hay.


"Dạ vâng " Vân Thúy Hoa điềm đạm trả lời.


"Dung mạo hiếm có, tài nghệ xuất chúng.
Quả nhiên như tên gọi.
'Thúy Hoa' Giọng nói thanh thúy ngọt ngào, gương mặt xinh đẹp như hoa."


Hoàng hậu cũng không tiết chút lời hay này.


"Để ca ngợi, ta sẽ tặng cho ngươi một nguyện vọng.Mau nói đi."
Thuận nước đẩy thuyền tăng thêm thù địch cho Hoa quý phi bà không hề ngại.


Vân Phượng nhìn mỹ nhân yểu điệu kia chân mày hơi nhướng lên.


"Tiểu nữ có một nguyện vọng không biết có thể thực hiện được không?!!"


"Ngươi cứ nói "


" Tiểu nữ luôn được nghe mọi người ca tụng về phẩm hạnh cùng tài cầm ,kỳ, thi ,họa xuất chúng của Mị Nguyệt Quận Chúa.


Không biết ngày hôm nay có

thể chứng kiến hay không."


Ta nhất định làm ngươi phải xấu mặt trước tất cả mọi người.


Khi nghe lời nói của nàng ta mặt của Vân Phượng lập tức ngốc lăn.


Trước giờ mọi người đều nói nàng  tàn nhẫn quyết đoán .


Sát phạt không chút lưu tình.


Làm gì có ai khen ngợi cầm ,kỳ ,thi họa gì đó đâu chứ.


Kẻ nào khen đứng ra nàng nhìn mặt thử xem.


Hoàng thượng nghe thấy lập tức tếu ý dạt dào.


Ha~Tiểu nha đầu đi lâu như vậy. Không biết tài nghệ năm ấy có bị hao hụt không.


Bị người khác tìm đến cửa nha đầu muốn dấu cũng dấu không được a~


"Vân tiểu thư đã có nguyện vọng như vậy. Không biết ý của Mị Nguyệt quận chúa như thế nào? " Hoàng hậu nhìn về phía Vân Phượng nói.


Hiện giờ trong lòng bà ta rất rõ ràng một điều. Tiểu nữ hài trước mắt không phải là người dễ đụng.


Nếu nàng ta ủng hộ thì ngôi vị thái tử sẽ càng thêm vững  chắc .Chắc chắn sau này ngôi vị hoàng đế sẽ nằm trọn trong tay con trai bà.


Còn nếu không ,nàng ta nhất định là một trở ngại vô cùng lớn.


Hiện giờ vẫn chưa phân được hữu hay thù.Bà vẫn không tiện chọc vào.


______________Hết_____________


P/s Không ai thèm xem a~
Ta bắt đầu chán nản rồi ????????????


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện