Thừa Tướng Sủng Thê

Thái Úy ghét bỏ


trước sau

Bước vào nhà lao,nơi này đã không còn mùi hôi thối ,ẩm mốc cùng u ám nữa.Đèn đuốc được thắp sáng cảm giác liền tốt hơn rất nhiều.


Cánh cửa phòng giam của Thái úy được mở ra,Tĩnh Hàn bước vào trong,trên tay còn cầm theo một cái thực hạp.Một thân bạch y tượng thần tiên thật sự không hợp với khung cảnh nhà lao chút nào.


"Thái Úy,ta mang thức ăn đến."Tĩnh Hàn dịu giọng nói với lão nhân gia đang ngồi trên nệm mềm.Xong còn cẩn thận bày những món ăn lên bàn trước mặt lão nhân.


Trưởng bối của nàng cũng là trưởng bối của hắn.Hắn không nghĩ sẽ làm phật lòng.


Sau này có mang được sính lễ vào Tướng quân phủ hay không vẫn còn nhờ một lời nói của lão nhân gia.


Còn nệm mềm ,bàn nhỏ,ấm trà hay chăn mới đều là được hắn cho người mang đến.


Thái Úy ngước mắt nhìn nam nhân đang bày những món ăn nóng hổi ra trước mặt mình, trên mặt quả thật không biểu hiện gì là nịnh nọt.


Hừ!!!Tưởng làm như vậy qua mặt được lão gia này sao??


Tên hồ ly này ông không dám nhận là hiểu quá rõ nhưng thủ đoạn của hắn ông vẫn thường xuyên chứng kiến.Tốt như vậy cũng chỉ là muốn ông nói tốt giúp vào câu chứ làm sao mà có lòng tốt gì.


"Thừa tướng làm gì vậy? Ta hiện tại chỉ là một tù nhân.Không xứng cùng thừa tướng nói chuyện chứ đừng nói là....." Giọng nói của Thái Úy vang lên ,vẫn hữu lực như xưa.Ông cũng không nhìn đến những món ăn trên bàn mà đưa tay rót cho mình một chung trà.


"Thái Úy đừng nói như vậy.Người là tướng soái anh dũng bậc nhất, uy phong không ai sánh bằng.Ta đã luôn ngưỡng mộ, xem ngài như trưởng bối,tôn trọng cũng là điều tất nhiên."Tĩnh Hàn cười thật tâm hướng thái úy biểu lộ tâm tình của mình,cũng thuận theo ngồi xuống ghế nhỏ đối diện Thái Úy.


"Vậy sao??!Ta cứ nghĩ trong lòng Thừa tướng, tướng soái anh dũng bậc nhất phải là Mị Nguyệt tướng quân chứ?"Thái Úy dùng ánh mắt của nhà gái nhìn kẻ đang ngấm ngầm dòm ngó nữ nhi trong nhà đánh giá Tĩnh Hàn một lượt.


Tuấn tú thì không cần bàn,thần sắc thản nhiên nhưng bất kỳ một cử động nào đều phát ra quý khí.Nhìn thế nào cũng giống như trích tiên trong tranh.


Nha đầu luôn luôn si tâm với mỹ sắc,chắc chắn sẽ bị cái "dung nhan"mê hoặc đến điên đảo cho mà xem.


Nhưng....nhưng.....hắn nhìn thế nào cũng là một tên đào hoa.Với tính cách của nha đầu, yêu sẽ dùng trọn tâm trí mà yêu chắc chắn sẽ bị tổn thương.Hắn còn yếu ớt nhiều bệnh ,sợ lạnh nữa cơ chứ??!!!


"P..Mị Nguyệt tướng quân đương nhiên oai phong." Tĩnh Hàn định hô một tiếng 'Phượng nhi'nhưng nhìn nấm đấm to bự kia của Thái úy hắn liền sửa miệng.


Thái Úy chỉ đưa mắt nhìn hắn một cái sau đó cầm đũa lên bắt đầu dùng bữa. Những món này đều không chê vào đâu được, nếu để nguội thì sẽ không ngon nữa.


Tĩnh Hãn thấy ông bắt đầu dùng bữa thì cũng không lên tiếng nữa.Đưa tay rót cho mình một chung trà ,im lặng chờ đợi.


Hắn biết Thái Úy cho chuyện muốn nói với hắn.


....
....
....


Bao năm trong quân,Thái Úy đã quen với tốc đồ dùng bữa rất nhanh.Lúc đó chiến loại,ai lại có thời gian mà nhâm nhi đồ ăn cơ chứ.


"Đồ ăn rất ngon.Đa tạ thừa tướng đã chiếu cố."Tuy lão bộc trực thành quen nhưng mấy đạo lý này ông vẫn hiểu.


"Thái úy dùng ngon miệng là tốt rồi." Tĩnh Hàn xuất sắc trở thành một tiểu bối ngoan ngoãn, hiếu tâm.


"Thừa tướng nói thật đi.Người tốt với ta như vậy là nhận được lợi gì từ chỗ nha đầu rồi phải không?"


"Thật sự tướng quân có căn dặn

ta phải chăm sóc thái úy thật tốt."Hắn biết Thái Úy không vừa lòng hắn.Kiếp trước chính là như vậy.


Những nhận định của ông về hắn ở kiếp trước hoàn toàn đúng,hắn sẽ làm nàng đau khổ.Nhưng kiếp này chắc chắn sẽ không.


....
....
....


"Ngươi thật sự muốn cùng nha đầu ở một chỗ sao??!"Qua một lúc im lặng, Thái Úy vẫn lựa chọn hỏi thẳng.


Nhìn khuôn mặt chân thành, thản nhiên ông cũng không biết phải nói sao cho phải.Nhưng vì hạnh phúc của nha đầu....ông phải đóng vai một trưởng bối đầy ác ý rồi.


"///...Vâng" Tĩnh Hàn sớm biết Thái úy hiểu rõ tâm ý của hắn dành cho nàng. Nhưng bị hỏi thẳng thắn như vậy hắn chung quy không nhịn được mà....ngượng.


Nhìn khuôn mặt cố tỏ ra trầm tĩnh nhưng lỗ tai đã sớm ửng hồng của hắn,Thái úy đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút ngứa ngáy. Hình như ông cũng hơi thẳng thắn quá nhưng vẫn cứng miệng.
"Là nam nhi đỉnh thiên lập địa ,muốn là muốn còn không muốn thì không muốn.Ngượng ngùng cái gì??"Giọng của Thái Úy muốn có bao nhiêu ghét bỏ thì có bấy nhiêu.Đúng là văn nhân,chỉ có vẻ ngoài đạo mạo mà thôi.


Phải như ông đây,năm xưa vì không hỏi cưới được phu nhân nhà mình mà ngồi lì trong đại sảnh nhất quyết không đi.Đánh không kêu ,đuổi không đi,mặt dày mày dạng đến khi nào nhạc phụ đồng ý mới thôi.
Như vậy mới là nam nhân cơ chứ.


"Tĩnh Hàn thật tâm muốn cùng tướng quân.Nhưng tướng quân vẫn chưa hề hay biết tâm ý của Tĩnh Hàn."Nói rõ ràng, không chút lấp bấp.Giọng điệu này chính là học theo Thái Úy nhưng sự thô cuồng kia Tĩnh Hàn không làm theo được.








trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện